CHƯƠNG
Bình thường anh ta đến đây, Melonna là người giúp việc, chắc chắn sẽ đi ra đón.
Nhưng bây giờ anh ta đã xuống khỏi trực thăng lâu như vậy, Melonna cũng không ra ngoài, điều này rõ ràng rất không bình thường.
Melonna không thể không nghe thấy tiếng của trực thăng, trừ phi Melonna không có ở trong biệt thự.
Nhưng không ở trong biệt thự thì có thể đi đâu
Trên du thuyền, trên một cây dừa khuất cách đó không xa, một chiếc máy ảnh cỡ nhỏ đang nhằm vào Đường Hạo Minh.
Đây là Đường Hạo Tuấn cho người lắp đặt, lắp đặt rất nhiều ở xung quanh biệt thự, vì để đợi Đường Hạo Minh trở về, giám sát mọi thứ của Đường Hạo Minh.
Bây giờ nhìn thấy Đường Hạo Minh đứng ở cửa biệt thự mãi không bước vào, Trình Hiệp nhíu mày nói: “Tổng giám đốc, anh ta sẽ không phát hiện cái gì rồi chứ?”
Đường Hạo Tuấn nhìn chiếc laptop trước mặt, đôi môi mím chặt, không lên tiếng.
Tay của Tống Vy để lên chân anh từ từ thu lại, siết thành nắm đấm: “Không thể, những vệ sĩ đó không lộ ra động tĩnh.”
“Nhưng anh ta đứng ở cửa biệt thự, quả thật không quá bình thường.” Trình Hiệp nói.
Biệt thự này là của bản thân Đường Hạo Minh, anh ta về nhà, chắc chắn là trực tiếp đi vào.
Nhưng Đường Hạo Minh lại không làm như vậy, ngược lại còn nhìn ngôi biệt thự một cách cảnh giác, nghĩ kiểu gì cũng có vấn đề.
Tống Vy gật đầu: “Điều này ngược lại đúng, có điều cũng không chắc, tiếp tục xem đi.”
Trình Hiệp không nói chuyện nữa, tiếp tục nhìn máy tính.
Biệt thự trước mặt, con mắt của Đường Hạo Minh đảo trái phải vài lần, âm thầm quan sát sự khác thường của biệt thự.
Nhưng nhìn một lúc cũng không nhìn ra điều gì, lúc này cuối cùng cũng nhấc chân, đi vào trong cửa lớn của biệt thự.
Có điều anh ta vừa đi, vừa đưa tay vào trong túi quần, biểu cảm trên mặt cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
Tống Vy thấy vậy, trái tim đập thình thịch.
Bởi vì động tác này của Đường Hạo Minh cô từng thấy, ở trong TV, đó là động tác chuẩn bị rút súng!
Cũng tức là Đường Hạo Minh thật sự phát hiện sự khác thường trong biệt thự rồi.
“Hạo Tuấn!” Tống Vy vội gọi.
Đường Hạo Tuấn đương nhiên cũng nhìn ra, sắc mặt chợt tối sầm lại: “Trình Hiệp, lập tức bảo những vệ sĩ đó chú ý, trong tay Đường Hạo Minh có súng!”
“Được!” Trình Hiệp không dám chậm trễ, vội vàng nói vào bộ đàm: “Chú ý, mục tiêu có súng, mục tiêu có súng!”
Những vệ sĩ ở trong biệt thự nghe thấy lời truyền ra từ trong tài nghe, trái tim cùng lúc trùng xuống.
Súng!
Chữ này, bọn họ vô cùng quen thuộc, bởi vì bọn họ cũng từng chơi.
Có điều lần này bọn họ không mang theo súng.
Nhưng điều không ngờ là mục tiêu lại có.
Phải làm sao đây?