CHƯƠNG
Anh hiểu con người của Mạnh Ngọc, cực kỳ lương thiện, trái tim mềm yếu, từ bé đã có sự đồng cảm và thương xót hơn gấp đôi người khác.
Lúc nhỏ cùng nhau xem TV, người xấu trong phim chết, Mạnh Ngọc cũng sẽ khóc, Mạnh Ngọc đối với sinh mạng, cực kỳ coi trọng, cho nên cũng chính là nguyên nhân Mạnh Ngọc chọn làm bác sĩ.
Hơn nữa người Mạnh Ngọc yêu cũng là Lâm Giai Nhi, tuy Mạnh Ngọc bây giờ luôn miệng nói, sẽ không cứu Lâm Giai Nhi nữa, nói Lâm Giai Nhi cũng nên chịu trừng phạt.
Nhưng một khi Mạnh Ngọc thật sự nhìn thấy bộ dạng của Lâm Giai Nhi, lại bị Lâm Giai Nhi khóc lóc, ai biết liệu có mềm lòng hay không.
“Điều này cũng đúng.” Tống Vy tán thành.
Lần trước, chính vì sự mềm lòng của Mạnh Ngọc, thả Lâm Giai Nhi mới dẫn tới chuyện Hải Dương và Dĩnh Nhi bị thương.
Mà Lâm Giai Nhi lại trốn ở bên ngoài lâu như vậy.
Vậy nên lần này, nhất định phải để ý kỹ Mạnh Ngọc, tuyệt đối không cho Mạnh Ngọc cơ hội bị Lâm Giai Nhi mê hoặc nữa.
Đường Hạo Tuấn rút điện thoại ra, gọi điện cho Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc đang khám bệnh cho bệnh nhân, nhìn thấy điện thoại đổ chuông, sau khi nói xin lỗi với bệnh nhân thì nghe máy: “Hạo Tuấn.”
“Lâm Giai Nhi đã đến Thành phố Giang rồi.” Đường Hạo Tuấn cũng không lập lờ, nói thẳng.
Mắt của Mạnh Ngọc mở to: “Đã đến rồi sao?”
“Ừ, khoảng một tiếng nữa sẽ đến biệt thự của nhà họ Lâm, cậu muốn gặp cô ta lát nữa thì qua đó, bỏ lỡ cơ hội lần này, tôi sẽ không cho cậu cơ hội lần hai đâu.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.
Anh chỉ cho Mạnh Ngọc một cơ hội gặp Lâm Giai Nhi.
Sau lần gặp này, anh sẽ không để Mạnh Ngọc gặp Lâm Giai Nhi nữa.
Mạnh Ngọc nghe thấy lời này, lập tức đáp: “Tôi biết rồi, tôi lát nữa sẽ tới.”
Đường Hạo Tuấn không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy.
Mạnh Ngọc chán nản cúp máy, sau khi ngây ra một lúc, lúc này mới xoay người, trở về phòng làm việc, mỉm cười xin lỗi bệnh nhân: “Xin lỗi, chúng ta tiếp tục khám bệnh.”
Bệnh nhân gật đầu.
Mạnh Ngọc kéo ghế ra ngồi xuống, tiếp tục phân tích bệnh tình cho bệnh nhân.
Đợi sau khi bệnh nhân cầm kết quả ra ngoài, anh ta cũng lập tức gọi điện cho viện trưởng, muốn xin nghỉ một hôm.
Viện trưởng đương nhiên không nói gì, đồng ý phép nghỉ của anh ta.
Mạnh Ngọc thu dọn đồ đạc, cởi áo blouse trắng trên người ra, đứng dậy rời khỏi bệnh viện, lái xe đến biệt thự của nhà họ Lâm.
Cùng lúc đó, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng ra ngoài, cũng đi tới bên đó.
Vận may không tồi, khi bọn họ vừa tới, Mạnh Ngọc cũng tới.
Mạnh Ngọc đi tới trước mặt hai người: “Hạo Tuấn, Tống Vy.”
“Bác sĩ Mạnh.” Tống Vy chào hỏi một cách lịch sự lại xa cách.