CHƯƠNG
Anh ta muốn nói, ai có tai cũng có thể nghe ra.
Nhưng sau đó nghĩ lại, tổng giám đốc không nghe ra, nếu không sẽ không hỏi mợ chủ chỉ cái gì.
Cho nên anh ta nếu nói như vậy, không phải sẽ khiến tổng giám đốc ghim hay sao?
Tống Vy nhìn cửa phòng trước mặt: “Lâm Giai Nhi, thật ra là thích bác sĩ Mạnh.”
Nghe thấy lời này, hai mắt của Đường Hạo Tuấn hơi mở lớn, rõ ràng khá ngạc nhiên.
Tống Vy thấy vậy, cười rồi nhìn anh: “Sao hả, anh không tin sao?”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Quả thật không tin, Lâm Giai Nhi không phải luôn để ý anh hay sao?”
Cho nên sao lại thích Mạnh Ngọc chứ.
Tống Vy mỉm cười: “Đúng vậy, trước lúc nãy, em cũng nghĩ như vậy, cảm thấy người Lâm Giai Nhi thích là anh, nhưng mấy tiếng gọi vừa rồi của Lâm Giai Nhi, là thật sự có tình cảm đối với bác sĩ Mạnh, cho nên em nghĩ Lâm Giai Nhi thật ra thích bác sĩ Mạnh, chỉ là bản thân cô ta không biết, cũng không nhìn rõ.”
“Không sai.” Trình Hiệp gật đầu: “Nói ra thì tôi nên từ rất lâu trước đây thì phát giác điểm này, rất lâu trước đây, tôi phát hiện ánh mắt Lâm Giai Nhi nhìn tổng giám đốc và ánh mắt khi nhìn bác sĩ Mạnh là khác nhau.”
“Khác chỗ nào?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, anh càng tò mò.
Bởi vì những điều bọn họ nói, anh thật sự cũng không nhìn ra.
Trình Hiệp đẩy mắt kính đáp: “Ánh mắt Lâm Giai Nhi nhìn anh, tuy có tình cảm, nhưng loại tình cảm đó rất kỳ lạ, không giống tình cảm khi mợ chủ nhìn anh, ngược lại giống ánh mắt những fan nhìn idol, ừm, loại tôi chỉ là kiểu fan tự sinh, mà ánh mắt khi cô ta nhìn bác sĩ Mạnh, rất giống ánh mắt mợ chủ nhìn anh.”
“Cho nên ý của cậu là nói, Lâm Giai Nhi thật ra chưa từng có tình cảm với tôi, người cô ta yêu luôn là Mạnh Ngọc?” Đường Hạo Tuấn khá ngạc nhiên.
Trình Hiệp gật đầu: “Phải.”
“Vậy tại sao cậu lúc đó không nói cho tôi biết?” Đường Hạo Tuấn không vui mà hỏi.
Trình Hiệp sờ mũi: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi bây giờ cũng mới nhớ ra, trước kia cũng không nghĩ nhiều.”
“Được rồi Hạo Tuấn, đừng trách trợ lý Trình, chính chúng ta cũng không phát hiện không phải sao? Ngược lại trợ lý Trình nói như vậy, em cuối cùng cũng biết tại sao Lâm Giai Nhi không yêu anh, lại cố chấp với anh như vậy rồi.”
Nói đến đây, khóe miệng của Tống Vy cong lên lộ sự mỉa mai: “Bởi vì tiền tài và địa vị, Lâm Giai Nhi có yêu anh hay không không quan trọng, điều quan trọng là cô ta muốn vị trí của em, muốn vinh hoa phú quý.”
“Đúng đúng đúng, mợ chủ nói như vậy thì tôi hiểu rồi, ánh mắt Lâm Giai Nhi nhìn tổng giám đốc có lúc tràn ngập dã tâm. Tôi mới đầu còn không biết cô ta rốt có dã tâm gì, bây giờ mới biết, thì ra là điều này.” Trình Hiệp cũng vội gật đầu phụ họa theo lời của Tống Vy.
Môi của Đường Hạo Tuấn mím thành một đường thẳng: “Thì ra là như vậy.”
“Bây giờ nói những điều này cũng không có tác dụng gì cả, cũng không quan trọng, điều quan trọng là Hạo Tuấn, chúng ta cũng đi vào thôi, có vài chuyện nên nói rõ với Lâm Giai Nhi, giữa chúng ta và Lâm Giai Nhi cũng nên đặt một dấu chấm rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, ánh mắt nghiêm túc.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Em nói đúng, đi thôi.”