CHƯƠNG
Trình Hiệp đi trước, mở cửa ra.
Đường Hạo Tuấn nắm tay của Tống Vy đi vào.
Trong phòng, cả người Lâm Giai Nhi nằm bò trên đất, tư thế kỳ dị, mà chiếc chăn, một nửa bị cô ta cuốn ở [email protected] dưới, một nửa còn mắc ở trên giường.
Do đó có thể thấy, cô ta là từ trên giường rơi xuống, hơn nữa vị trí hướng về, vừa hay là cửa ra vào.
Tống Vy đoán, khả năng là Lâm Giai Nhi muốn níu kéo Mạnh Ngọc, mà bò ở trên giường, sau đó không cẩn thận ngã từ trên giường xuống.
Thấy bộ dạng cả người run rẩy của Lâm Giai Nhi, khi ngã xuống, e rằng đụng phải chân, đau tới phát run.
Có điều Tống Vy không có đồng cảm, cũng không thương tiếc, đây đều là cái giá mà Lâm Giai Nhi nên phải chịu.
“Kéo cô ta về lại giường.” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi đầy căm ghét, nâng cằm lên, chỉ huy Trình Hiệp.
Trình Hiệp đáp một tiếng, đi tới, sau đó nhấc hai chân của Lâm Giai Nhi lên, nhấc người về trên giường.
Trình Hiệp hoàn toàn không có ý thương hoa tiếc ngọc, gần như là ném người trở lại.
Lâm Giai Nhi đau tới mức hét toáng lên, cả người co giật.
Mà ba người Tống Vy lại đứng ở đối diện, lạnh lùng nhìn cô ta, không ai đồng cảm, không ai thương xót.
Không biết trôi qua bao lâu, cơn đau dường như dần dần giảm bớt, Lâm Giai Nhi từ từ bình ổn lại, nằm ở trên giường há miệng thở d ốc, hai mắt thì mơ hồ, thất thần, nhìn trông giống như không có linh hồn.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lúc này mới đi tới, đi tới bên giường, cúi đầu từ trên cao nhìn cô ta.
“Vừa rồi rất đau đúng chứ?” Tống Vy mở miệng.
Lâm Giai Nhi di chuyển con ngươi, nhìn thẳng vào mắt của cô.
Trong đôi mắt đó tràn ngập hận ý, dường như muốn xé xác Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, chuẩn bị cho Trình Hiệp đi tới, dạy dỗ Lâm Giai Nhi.
Tống Vy cản lại: “Không cần, đau đớn khi hai chân bị gãy cô ta còn chống đỡ được, một chút bài học, đối với cô ta không có ý nghĩa gì cả, với lại, cô ta có hận em nữa thì có thể như nào chứ? Cô ta là một phế nhân, cô ta ngay cả đứng cũng không đứng lên được nữa, còn có thể làm gì được em chứ?”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày, sau đó khẽ mỉm cười: “Em nói cũng đúng.”
“Các… các người, đồ đê tiện, đều là đồ đê tiện!” Sắc mặt của Lâm Giai Nhi trở nên méo mó mà chửi rủa.
Trình Hiệp nhíu mày, vô cùng tức giận, trực tiếp đi tới tát cô ta một cái: “Mồm miệng sạch sẽ vào!”
Mặt của Lâm Giai Nhi lập tức bị đánh lệch sang một bên, gương mặt vốn tái nhợt, lúc này vì cái tát của Trình Hiệp, đỏ bừng lên, khiến gương mặt trắng như ma của cô ta có thêm một chút huyết sắc.
Tống Vy nhếch môi, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cái tát rất đau nhỉ? Chân cũng rất đau nhỉ? Đau là đúng rồi, con trai con gái của tôi, lúc đầu cũng đau như vậy.”
Lâm Giai Nhi siết chặt lòng bàn tay, không lên tiếng.
Cô ta sợ cô ta còn mở miệng, lại không nhịn được mà muốn chửi người, sau đó lại bị tát.
Tống Vy hít một hơi: “Lâm Giai Nhi, tôi biết cô hận tôi, bởi vì sự xuất hiện của tôi khiến cô và Đường Hạo Tuấn trở nên không thể, cô nhằm vào tôi thì ok, tôi cũng bằng lòng đấu với cô, nhưng cô ngàn vạn lần không nên ra tay với hai đứa con của tôi, cô đầu tiên là bắt cóc con trai của tôi, hại con trai của tôi xảy ra tai nạn xe, suýt chết, sau đó cô lại làm con gái tôi ngã bị thương, vậy nên…”