CHƯƠNG
Là Phàm đang phẫu thuật không rảnh, hay là…
Đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tống Vy vội vàng cúi đầu nhìn, là Giang Hạ gọi tới.
Cô lướt nút nghe màu xanh, để điện thoại bên tai: “Alo, Hạ.”
“Vy Vy, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Giọng nói khàn khàn của Giang Hạ truyền tới.
Tống Vy nhíu đôi mày thanh tú lại: “Hạ, cậu làm sao vậy? Giọng nói nghe sao lại không có sức, có phải bị bệnh rồi không?”
Cô ngoài nghe thấy giọng nói yếu ớt của Giang Hạ, còn nghe thấy cái gì khác.
Nhưng là cái gì, quá phức tạp, cô nói không rõ được.
“Ừ, có một chút, tớ có hơi bị cảm.” Giang Hạ nói, ho hai tiếng.
Tống Vy rất quan tâm: “Nghiêm trọng không? Uống thuốc chưa?’
“Uống rồi, yên tâm đi Vy Vy, tớ đã lớn như vậy rồi, sao có thể không biết những điều này, đừng lo lắng, qua hai hôm là khỏi.” Giang Hạ cười rồi nói.
Tuy nhiên tiếng cười của cô ấy lại tràn ngập sự chua xót và bất lực, không có hoạt bát như mọi khi.
Tống Vy cứ cảm thấy cô ấy xảy ra chuyện gì đó, đang muốn hỏi.
Giọng nói của Giang Hạ lại cất lên: “Vy Vy, tớ muốn nói với cậu, hai ngày này tớ không đến công ty nữa, tớ chuẩn bị nghỉ ngơi hai ngày trở về thăm ba mẹ.”
“Được, nên trở về thăm chú dì rồi, cậu có mấy tháng không về rồi.” Tống Vy gật đầu, vui vẻ đồng ý.
“Phải, ba mẹ tớ cũng nói nhớ tớ rồi.” Giang Hạ cười rồi nói.
Tống Vy hỏi: “Khi nào trở về, tớ đưa cậu ra sân bay?”
“Không cần, tớ lát nữa sẽ đi.” Giang Hạ lắc đầu từ chối.
Tống Vy thấy cô ấy không muốn cô đưa đi, cô thở dài: “Vậy được, tớ không đưa đi, có điều cậu phải nói cho tớ biết chuyến bay lúc mấy giờ, tớ có ít quà muốn gửi cho chú dì, tớ cho người đưa tới sân bay cho cậu.”
“Được, chuyến bay lúc giờ chiều.” Giang Hạ đáp.
Tống Vy ghi nhớ: “Tớ biết rồi, vậy đến lúc đó, tớ cho người đến sân bay đợi cậu trước.”
Giang Hạ ừ một tiếng.
Sau đó, Tống Vy nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi Hạ, cậu sau đó có đi tìm Phàm không?”
Chuyện cô chỉ là chuyện sau khi nói rõ hung thủ với Kiều Phàm.
Giang Hạ ừ một tiếng: “Có đi, sáng nay tớ đã đến tìm anh ấy, muốn tạm biệt với anh ấy, có điều anh ấy không có ở bệnh viện.”
Không có ở bệnh viện cũng tốt, không gặp cũng tốt.
Như vậy cô ấy sẽ không sợ mình sẽ không nỡ.
“Cái gì? Không có ở bệnh viện sao?” Tống Vy kinh ngạc: “Hạ, Phàm đi đâu sao?”