CHƯƠNG
“Không biết, tớ đã tìm viện trưởng hỏi, viện trưởng nói, Phàm xin nghỉ dài hạn, không rõ ngày quay lại, tớ đoán anh ấy là đi tìm hung thủ đó rồi.” Giang Hạ nói.
Ngoài nguyên nhân này, cô ấy không tìm được lý do tại sao anh ta lại xin nghỉ phép dài hạn vào lúc này.
“Một mình anh ta sao tìm được hung thủ chứ?” Tống Vy nhíu mày.
Giang Hạ cụp mắt: “Anh ấy là bác sĩ khoa não nổi tiếng thế giới, mối quan hệ rộng, anh ấy trước đây luôn ghét liên lạc với những mối quan hệ đó, bây giờ tớ đoán vì để tìm ra hung thủ đó, anh ấy sẽ làm vậy.”
“Nếu là như vậy, vậy quả thật có cơ hội có thể tìm được hung thủ.” Tống Vy gật đầu.
“Được rồi Vy Vy, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tớ còn đang sắp xếp hành lý.” Giang Hạ nói.
Tống Vy ừ một tiếng: “Được, cậu tiếp tục sắp xếp đi, tớ cũng đi chuẩn bị ít quà cho chú dì.”
Nói xong, cô để điện thoại xuống, đi vào bếp tìm Dì Vương, bảo Dì Vương chuẩn bị một ít đồ bổ thích hợp cho người lớn tuổi.
Ba mẹ của Hạ, sức khỏe luôn không tốt, so với người cùng độ tuổi thì tệ hơn, tặng đồ bổ mới là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi Dì Vương chuẩn bị xong đồ bổ, Tống Vy lại gọi điện, gọi trợ lý từ công ty của cô tới.
Bảo trợ lý mang đồ bổ đến sân bay đưa cho Giang Hạ.
Sau khi làm xong những chuyện này, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp đã từ trên tầng đi xuống.
Trình Hiệp trực tiếp rời đi, Tống Vy đi tới bên cạnh Đường Hạo Tuấn: “Chồng, sao rồi?”
“Không sao rồi.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu.
Tống Vy rót ly nước cho anh: “Em biết, anh tại sao lại như vậy, Lâm Giai Nhi vì muốn gả cho anh, bị ba mẹ chồng từ chối, cho nên Lâm Giai Nhi đã giết ba mẹ chồng, anh cho rằng chuyện này là do anh mà ra, anh là mối dẫn lửa.”
Đường Hạo Tuấn siết chặt ly nước: “Quả thật là do anh, nếu Lâm Giai Nhi không phải…”
“Không, chuyện này thật sự không phải lỗi của anh, anh đừng trách bản thân, quả thật, Lâm Giai Nhi muốn gả cho anh, bị ba mẹ chồng từ chối, cho nên lộ ra sát tâm của Lâm Giai Nhi, nhưng anh có từng nghĩ, loại người như Lâm Giai Nhi, không thể chịu một chút ấm ức, người khác không thể đối với cô ta không tốt, nếu không cô ta sẽ giết đối phương, cho nên cho dù Lâm Giai Nhi không muốn gả cho anh, cô ta cũng có nguyện vọng khác, ba mẹ chồng không thể đồng ý tất cả nguyện vọng của cô ta, cho nên những nguyện vọng khác của cô ta không được đồng ý, cô ta vẫn sẽ giết ba mẹ chồng.” Tống Vy nắm tay của anh, an ủi.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn lóe lên: “Là như vậy sao?”
“Phải, cho nên chuyện này thật sự không phải lỗi của anh, anh nghĩ xem vợ chồng chủ tịch Lâm thì biết, bọn họ là ba mẹ ruột của Lâm Giai Nhi, không phải cũng vì có một chút khiến Lâm Giai Nhi không vui thì bị Lâm Giai Nhi giết hay sao? Vậy nên đừng trách bản thân, ba mẹ chồng biết, cũng sẽ không vui.” Tống Vy nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Anh cũng ôm lấy cô, mắt hơi nhắm lại: “Anh biết, vừa rồi Trình Hiệp cũng đã khuyên anh.”
“Vậy nên anh và trợ lý Trình, đã thương lượng điều gì ở bên trên?” Tống Vy nhìn anh.
Mắt của Đường Hạo Tuấn nheo lại, giọng nói lạnh lùng: “Việc xử lý Lâm Giai Nhi, anh sẽ không giao cô ta cho bên cảnh sát, giao cho bên cảnh sát, tuy cũng là tử hình, nhưng để cô ta chết quá dễ dàng, anh muốn tự mình xử lý.”
“Được, vậy thì tự mình xử lý.” Tống Vy gật đầu.
Tuy là phạm pháp, nhưng cô hiểu nỗi đau khổ của anh, thù giết ba mẹ, thật sự không phải giao cho cảnh sát thì trong lòng có thể thoải mái.