CHƯƠNG
“Lâm Giai Nhi biết mình không sống được, cũng biết tổng giám đốc sẽ không để cô ta chết thoải mái, cho nên cô ta tự mình giấu một mảnh gương sắc bén, cuối cùng là tự sát.”
Ngay sau đó, Trình Hiệp đã thuật lại toàn bộ tình cảnh lúc đó, bao gồm cả cuộc trò chuyện.
Tống Vy nghe xong lập tức tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ tỉnh, cuối cùng thở dài: “Là chuyện cô ta có thể làm ra, Lâm Giai Nhi là một người rất kiêu ngạo, cũng rất tự phụ, người như vậy sẽ không cho phép người khác tùy ý xử trí, cho nên cô ta sẽ tự quyết định là điều rất bình thường, hơn nữa tôi cũng rất bội phục cô ta, dù sao không phải tất cả mọi người đều có dũng khí này, chỉ là nếu làm thế thì việc báo thù của Hạo Tuấn đã trở thành chuyện cười rồi.”
“Anh biết, tuy nhiên người chết nợ tiêu, cứ như vậy đi.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh nhạt nói.
Tống Vy gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy. “
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn lên lầu, hai nhân viên bảo vệ ra vào phòng Lâm Giai Nhi, bận rộn không ngừng.
Bận rộn cái gì, có lẽ Tống Vy cũng đoán được, cô vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa.
Tuy rằng không nhìn thấy thi thể Lâm Giai Nhi, nhưng biết thi thể của cô ở trên lầu dù sao trong lòng cũng rất sợ hãi.
“Đúng rồi Hạo Tuấn, anh có muốn báo chuyện Lâm Giai Nhi tự sát với bên cảnh sát không? Dù sao cảnh sát cũng biết Lâm Giai Nhi ở trong tay anh.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn vẫn hờ hững nói: “Đương nhiên.”
“Còn có bên phía bác sĩ Mạnh nữa.” Tống Vy lại nói.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Lát nữa anh sẽ báo cho bên Mạnh Ngọc, được rồi đi thôi, nơi này không cần phải ở lại.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Được.”
Cô cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, thật sự khi vừa nghĩ đến sẽ ở với một người chết trong cùng một biệt thự kia, trái tim cô có chút sợ hãi.
Hai người rời khỏi biệt thự của nhà họ Lâm, Trình Hiệp ở lại phụ trách chuyện tiếp theo.
Dù sao Lâm Giai Nhi đã chết, vậy chắc chắn cũng phải xử lý cho kỹ càng, việc xử lý biệt thự của nhà họ Lâm, cùng với thu dọn thi thể Lâm Giai Nhi đều cần phải sắp xếp..
Trở lại biệt phủ nhà họ Đường, dì Vương nhanh chóng bước ra: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người đã về.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Dì Vương bỗng nhiên nhìn thấy máu trên tay anh, bà kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ, cậu bị thương sao?”
“Không phải, đây là máu của người khác.” Đường Hạo Tuấn đáp lời.
Sau đó anh đi thẳng lên lầu.
Lâm Giai Nhi chết rồi, cừu hận giữa anh và Lâm Giai Nhi cũng có nghĩa đã tan thành mây khói.
Nhưng bởi vì mây khói tan quá nhanh, có một số việc anh vẫn chưa nghĩ được, có một số mối thù hoàn toàn không buông bỏ nổi.
Anh muốn ở một mình suy nghĩ kỹ càng mọi thứ, sau đó mới hoàn tòa buông bỏ được.
Tống Vy nhìn bóng dáng Đường Hạo Tuấn biến mất ở cầu thang lầu ba, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của anh nữa cô mới quay lại.