CHƯƠNG
Dì Vương khó hiểu nhìn về phía Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ làm sao vậy? Cảm thấy dường như cảm xúc cậu chủ không được vui cho lắm?”
“Hiện tại tâm trạng anh ấy đúng là không được tốt, bởi vì chưa được tự tay báo thù thì kẻ thù đã chết, cảm giác này làm cho anh ấy nhất thời không suy nghĩ kỹ càng.” Tống Vy thở dài nói.
Tuy rằng Đường Hạo Tuấn ở biệt thự nhà họ Lâm nói người chết nợ tiêu, nhưng trên thực tế, rõ ràng anh cảm thấy vô cùng không vui khi Lâm Giai Nhi tự sát.
Nhưng sự không vui này không tìm được chỗ trút giận, thế nên tâm mới như vậy.
“Kẻ thù chết rồi ư? Dì Vương giật mình: “Lâm Giai Nhi cô ta…”
Tống Vy dưới ánh mắt kinh ngạc của dì Vương, chậm rãi gật đầu.
Dì Vương hít sâu một hơi: “Là cậu chủ sao…”
“Không phải, là Lâm Giai Nhi tự sát.” Tống Vy lắc đầu trả lời.
Dì Vương nuốt nước miếng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: “Tự sát? Cô ta có thể tự sát ư?”
Tống Vy nở nụ cười: “Lòng tự trọng và cảm giác kiêu ngạo quấy phá, không muốn bị người khác xử trí, đồng thời cô ta cũng biết bản thân không trốn thoát được, cho nên mới tự mình kết thúc.”
“Thì ra là vậy, không ngờ cô ta còn có vài phần cốt khí.” Dì Vương bĩu môi nói.
Tống Vy không nói gì, cô chỉ khẽ cụp mắt khiến người ta không rõ cô đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, cô lắc đầu, đè nén nỗi niềm cảm khái trong lòng, kế đó chuyển đề tài hỏi: “Dì Vương, Hải Dương và Dĩnh Nhi đâu rồi?”
“Hải Dương tới nơi tập võ, thế nên Dĩnh Nhi cũng đi theo.” Dì Vương đáp lời.
Tống Vy gật đầu tỏ vẻ biết, sau đó không hỏi cái gì khác.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến buổi tối.
Đường Hạo Tuấn vẫn chưa bước chân ra khỏi phòng làm việc, dì Vương gọi anh xuống lầu ăn tối mà anh cũng không xuống.
Không còn cách nào khác, Tống Vy tự mình đi lên gọi người.
Bước tới ngoài cửa phòng làm việc Đường Hạo Tuấn, cô giơ tay lên gõ cửa.
Trong cửa truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn của người đàn ông: “Vào đi.”
Tống Vy mở cửa đi vào, trong phòng làm việc tối đen như mực, ngay cả đèn cũng không bật.
Tống Vy bật đèn lên, nhìn thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, khẽ mở môi đỏ mọng nói: “Sao không xuống ăn cơm? “
Đường Hạo Tuấn cũng không cảm thấy bất ngờ khi người tới là cô.
Dù sao nếu như là dì Vương gõ cửa, thì dì Vương nhất định sẽ gọi anh.
Nếu dì Vương không gọi, vậy chắc chắn chính là cô, cho nên anh mới mở miệng bảo cô vào đây, bằng không anh sẽ không cho cô tiến vào.
“Nhạt miệng.” Đường Hạo Tuấn buông tay chống đầu, lạnh nhạt nói.
Tống Vy đi tới: “Thật sự nhạt miệng hay là bởi vì anh không muốn ăn?”
Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, không nói gì nữa.
Tống Vy thở dài: “Ngay cả đèn còn không bật, vẫn chưa vui vẻ sao?”