CHƯƠNG
Nhận được câu trả lời của cô, dì Vương bỏ tay trên cửa xuống, quay người đi xuống tầng.
Tống Vy cũng đặt điện thoại xuống, tiếp tục thay quần áo.
Bỏ đi, đã không liên lạc được với Kiều Phàm, vẫn nên xuống tay từ chỗ Giang Hạ.
Gọi Giang Hạ trở về, nói chuyện rõ ràng với Giang Hạ, có lẽ cũng làm rõ được chuyện đã xảy ra giữa Giang Hạ và Kiều Phàm lúc trước, giải quyết được khó khăn hiện tại của Giang Hạ.
Thay quần áo xong, Tống Vy lại trang điểm nhẹ nhàng, lúc này mới đẩy cửa đi ra.
Lúc ăn sáng, cô gửi tin nhắn cho Giang Hạ, bảo cô về thành phố Giang đi làm.
Lúc này, Giang Hạ đang đi xem phim với Tô Cẩm Thành, là Tô Cẩm Thành mời.
Lúc nhận được tin nhắn của Tống Vy, đúng lúc cô và Tống Cẩm Thành đã xem xong, từ rạp chiếu phim đi ra.
“Anh Cẩm Thành, chúng ta đi qua bên kia ngồi một chút, em trả lời tin nhắn đã.” Giang Hạ chỉ vào dãy ghế phía trước.
Tô Cẩm Thành không có ý kiến, gật đầu đồng ý: “Được, em đi qua đó trước đi, anh đi mua ít đồ uống, em muốn uống gì? Anh nhớ lúc nhỏ em thích uống sinh tố xoài, bây giờ vẫn còn thích chứ?”
“Đương nhiên.” Giang Hạ vui vẻ gật đầu: “Không ngờ anh Cẩm Thành vẫn còn nhớ, đã hai mươi năm rồi.”
“Đương nhiên là anh vẫn còn nhớ, những thứ em thích, anh chưa từng quên.” Ánh mắt Tô Cẩm Thành rất sâu nhìn cô.
Nụ cười trên mặt Giang Hạ lập tức cứng đờ, khóe miệng mấp máy, muốn nói gì đó.
Tô Cẩm Thành khẽ cười một tiếng: “Được rồi, em qua bên kia trước đợi anh, anh đi mua sinh tố.”
Nói xong, anh quay người đi về phía cửa hàng trà sữa ở hướng khác.
Giang Hạ nhìn bóng lưng của anh ta, lông mày hơi cau lại.
Chuyện gì đây?
Tại sao cô lại cảm thấy ánh mắt lúc nãy của anh, còn có câu nói kia, giống như có ý gì đó với cô vậy?
Là ảo giác sao?
Có lẽ là ảo giác, bọn họ đã xa nhau năm, anh Cẩm Thành sao có thể thích cô chứ.
Lắc đầu, Giang Hạ không nghĩ nhiều, đi về phía hàng ghế bên kia.
Sau khi ngồi xuống, lúc này cô mới mở tin nhắn của Tống Vy ra xem, nhìn thấy nội dung bên trên, mắt cô đột nhiên tối đi, sau đó gõ tin nhắn trả lời: “Xin lỗi nha Vy Vy, có thể ngày mai tớ không thể trở về được, tớ vẫn muốn ở nhà cùng với ba mẹ thêm hai ngày, mong cậu thông cảm.”
Cô vẫn có rất nhiều thứ, vẫn chưa sắp xếp xong cho ba mẹ.
Đợi đến khi sắp xếp xong, cô mới…
Thành phố Giang, Tống Vy uống sữa xong, thì nghe thấy điện thoại bên cạnh rung lên, biết là tin nhắn của Giang Hạ, vội vàng đặt cốc sữa xuống, cầm điện thoại lên.
Nhìn thấy tin nhắn Giang Hạ trả lời, cô mím môi, sau đó trả lời bằng tin nhắn thoại: “Giang Hạ, cậu thật sự còn muốn ở bên chú dì hay là không muốn trở về?”
Công việc của Giang Hạ đều đã chia cho người khác, rõ ràng không có ý định trở về công ty.
Nếu không, cô cũng sẽ không tìm Giang Hạ, càng không nghi ngờ Giang Hạ không muốn trở về.
Giang Hạ nghe xong tin nhắn thoại của Tống Vy, trong lòng hoảng loạn.