CHƯƠNG
Nhớ đến thủ đoạn mà tối hôm qua Đường Hạo Tuấn bảo cô chơi, cô che mặt, rất lâu mới khôi phục lại tâm trạng, thoát khỏi sự xấu khổ, túng quẫn, đứng dậy đi tắm.
Lúc cô vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, điện thoại vang lên.
Tống Vy vội vàng đặt quần áo đang định thay xuống, đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống bên giường, cô cầm điện thoại ở trên tủ đầu giường lên, liếc nhìn ID người gọi đến, vội vàng nhận điện thoại: “Xin chào thám tử Trần.”
“Xin chào, bà Đường.” Đối phương khách khí trả lời.
Tống Vy vội vàng hỏi: “Thám tử Trần, chuyện hôm qua tôi bảo anh điều tra, có kết quả chưa?”
Đầu bên kia điện thoại, thám tử Trần lắc đầu: “Rất xin lỗi bà Đường, tôi đã điều tra tất cả tình hình mấy ngày gần đây của cô Giang, phát hiện cô Giang không hề gây ra phiền phức gì lớn.”
“Không có?” Tống Vy cau mày.
Sao lại không có chứ?
Dáng vẻ kia của Giang Hạ, tràn đầy sự áy náy và lo lắng, rõ ràng chứng tỏ đã xảy ra chuyện.
Thám tử Trần biết cô đang nghĩ gì, lắc đầu lại nói: “Bà Đường, thật sự không có, mấy ngày gần đây cô Giang gần như không tiếp xúc với người ngoài, nhưng phải nói tâm trạng của cô Giang thay đổi rõ ràng nhất là vào ba ngày trước.”
“Ba ngày trước?” Tống Vy ngồi xuống bên giường: “Ba ngày trước cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Cô nhớ, ba ngày trước, trùng hợp là ngày Giang Hạ đi tìm Kiều Phàm, nói cho Kiều Phàm biết hung thủ thật sự.
“Cụ thể tôi cũng không rõ, ba ngày trước, cô Giang sau khi rời khỏi bệnh viện số ba, tâm trạng lập tức sụp đổ, tôi đã điều tra camera của bệnh viện số ba, lúc đó cô Giang khóc rất nhiều, sau đó cô ấy xin cô nghỉ làm trở về với ba mẹ, nên tôi đoán, chuyện xảy ra với cô Giang có thể liên quan đến bác sĩ Kiều ở bệnh viện số ba.” Thám tử Trần nói.
Tống Vy gật đầu: “Tôi biết rồi, làm phiền anh rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản số còn lại cho anh.”
“Được.”
Kết thúc cuộc gọi, Tống Vy đặt điện thoại xuống, lông mày nhíu chặt lại.
Cô cứ nghĩ Giang Hạ gặp phải phiền phức gì nên mới như vậy.
Nhưng không ngờ, từ đầu đến cuối lại trở về chỗ cũ, nguyên nhân vẫn xuất hiện trên người Kiều Phàm.
Xem ra ngày hôm đó lúc Giang Hạ đến tìm Kiều Phàm, giữa hai người còn xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết, nếu không Giang Hạ sẽ không như vậy.
Nghĩ vậy, Tống Vy cầm điện thoại lên, gọi cho Kiều Phàm.
Nhưng điện thoại của Kiều Phàm vẫn hiển thị tắt máy, không liên lạc được.
Điều này khiến Tống Vy cảm thấy vô cùng đau đầu.
Cho dù Kiều Phàm muốn tìm hung thủ, cũng không nên tắt máy, khiến người khác không liên lạc được.
Đang nghĩ, có người gõ cửa, bên ngoài cửa truyền đến tiếng của dì Vương: “Mợ chủ, cô tỉnh rồi sao?”
Tống Vy ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa: “Tỉnh rồi.”
“Vậy ra ngoài ăn sáng trước đi.” Dì Vương lại nói.
Tống Vy ừ một tiếng: “Được, cháu xuống ngay.”