CHƯƠNG
Người quản lý của khách sạn đã đứng ngoài cửa.
Khi quản lý nhìn thấy cô, anh ta lập tức cung kính cúi đầu, sau đó mỉm cười lịch sự: “Phu nhân, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.” Tống Vy gật đầu đáp lại.
Sau đó, người quản lý nhấc vài chiếc túi lên khỏi mặt đất và đưa cho cô: “Phu nhân, đây là thuốc bổ và quần áo mà cô đã yêu cầu khách sạn chúng tôi mua cho cô ngày hôm qua.”
“Cảm ơn.” Tống Vy cười nói rồi nhận lấy.
Tối qua khi cô nhận phòng khách sạn, cô đã nhờ khách sạn mua một số loại thuốc bổ và quần áo trước chín giờ sáng nay, định lúc đến thăm bố mẹ Giang Hạ thì sẽ tặng cho bố mẹ cô ấy.
Nếu cô tự mình đi mua, chắc chắn cô phải đi rất nhiều nơi vì cô không quen đường xá Thành phố Hải.
“Không có gì cả, thưa mợ chủ, đây là những gì chúng tôi nên làm. Nhân tiện, thưa mợ chủ, tiếp sau đây cô còn muốn chúng tôi sắp xếp gì không ạ?” Người quản lý hỏi.
Tống Vy nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, sau đó bỏ tay xuống, nói: “Giúp tôi chuẩn bị xe. Khoảng chín giờ rưỡi tôi cần dùng.”
“Vâng.” Người quản lý gật đầu rồi nói: “Vậy mợ chủ, tôi sẽ xuống trước, lát nữa sẽ có người mang bữa sáng lên”.
“Ừm.” Tống Vy đóng cửa lại.
Trở lại phòng, cô đặt mấy cái túi trên tay lên sô pha, sau đó lấy từng bao một ra kiểm tra.
Cuối cùng thấy những thứ thuốc bổ và quần áo này đều rất tốt, có vẻ như khách sạn đã chuẩn bị cho cô rất cẩn thận.
Vậy thì cô yên tâm rồi.
Sau khi gói mấy cái túi lại như cũ, Tống Vy đứng dậy và đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, bữa sáng đã được mang đến.
Cô ăn đại mấy miếng, sau đó thay quần áo và đi ra ngoài.
Nửa giờ sau, xe dừng ở cổng khu dân cư chỗ nhà họ Giang sống.
Sự xuất hiện của chiếc Limousine sang trọng ngay lập tức thu hút sự chú ý của khu dân cư.
Khu dân cư này không phải là khu dân cư bình dân gì, cũng được xem là khu dân cư tầm trung, bình thường xế xịn cũng không ít, nhưng xịn giống cái này thì chưa từng xuất hiện ở đây.
Một chiếc xe như vậy, theo lý mà nói, nên xuất hiện trong khu biệt thự mới đúng, chứ không phải trong một khu dân cư như thế này.
Vì thế, mọi người trong khu dân cư đều đổ dồn sự chú ý vào chiếc xe, muốn xem thử rốt cuộc người trên xe là người như thế nào.
Một số người già thậm chí bắt đầu thấp giọng bàn luận, đoán già đoán non xem con cái nhà nào phát đạt rồi nên mới mời được những người như thế này về.
“Thưa mợ chủ, tới rồi ạ.” Sau khi tài xế đậu xe ổn thoả, anh ta quay người về phía Tống Vy ở ghế sau.
Tống Vy nhìn cổng khu dân cư ngoài cửa sổ, gật đầu, tỏ ý đã biết.
Sau đó tài xế xuống xe trước, đi vòng qua đầu xe, đến trước cánh cửa chỗ Tống Vy đang ngồi, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, mở cửa xe, hơi cúi xuống làm động tác mời.
Tống Vy xách theo mấy cái túi bước xuống xe.