CHƯƠNG
Mọi người trong khu dân cư nhìn thấy cô đều hít hà một hơi.
“Ôi trời đất ơi, đúng là không tin nổi, cô gái này đẹp quá, đẹp hơn mấy minh tinh trên TV không biết bao nhiêu.”
“Chuẩn, bà già này sống đến từng tuổi này rồi đây mới là lần đầu tiên gặp một cô gái đẹp thế này.”
“Không chỉ đẹp mà còn giàu nữa. Nhìn mấy thứ thuốc bổ trong tay cô ấy đi, trước đây tôi từng thấy trong nhà sếp ông nhà tôi. Một hộp cả trăm triệu. Cô ấy xách nhiều như vậy chắc phải hơn cả tỷ, còn cái người mở cửa kia chắc là tài xế rồi. Có cả tài xế riêng mở cửa cho, nhà cô này không phải dạng vừa đâu, chậc chậc.” Một bà cô giọng điệu chua ngoa nói.
“Trời ạ, một hộp mấy trăm triệu, này khác gì ăn vàng đâu.” Có người thốt lên.
Bà cô đó bĩu môi: “Chứ còn gì nữa.”
“Các bà nói thử xem, cô bé này tới đây làm gì? Tới gặp bạn trai ư? Mấy bà nói xem nhà nào may mắn thế, tìm được một cô gái giàu có như thế về làm dâu?”
“Ai biết được.” Có người lắc đầu.
Còn có người ghen tị không thôi: “Những ngày tháng sau này của người nhà đó tôi chẳng dám tưởng tượng luôn í.”
“Nói không chừng không phải đến gặp bạn trai mà chỉ đến thăm họ hàng thôi. Nếu vậy thì tôi lên thay con trai tôi mai mốt với cô gái này.” Bà cô đó đột nhiên nói.
Sau đó bị người khác cười nhạo.
“Bà thôi đi. Cho dù người ta không có bạn trai thì cũng không đến lượt con trai bà đâu. Con bà ra sao chúng tôi không biết ư, xứng với cô bé này à?”
“Phải đấy, mặt bà cũng dày thật.”
Những tiếng bàn tán này không lớn nên Tống Vy chỉ biết bọn họ đang nói về mình, nhưng cô không biết bọn họ đang nói về cái gì.
Nhưng cô cũng không quan tâm, sau khi mỉm cười với những người này, cô đưa mấy cái túi trong tay cho vệ sĩ.
Sau khi vệ sĩ nhận lấy, anh ta đi theo sau cô đi vào khu dân cư.
Vừa đi, Tống Vy vừa lướt điện thoại để tìm địa chỉ cụ thể nhà họ Giang.
Lúc trước Giang Hạ có cho cô một cái, nhưng cô không nhớ ra, nên bây giờ cô thực sự không biết cụ thể nhà họ Giang đang ở trong tòa nhà nào.
Cũng may Tống Vy nhanh chóng tìm được địa chỉ, nhìn thấy số toà cụ thể bên trên, cô mỉm cười bước thẳng về phía trước.
Bước đến tòa thứ tám, cô đặt điện thoại xuống: “Đây rồi, tầng mười hai.”
“Vâng thưa mợ chủ.” Vệ sĩ nói một câu rồi đi vào toà nhà trước, ấn thang máy cho Tống Vy.
Cũng may lúc đó không có ai đợi thang máy nên thang máy xuống rất nhanh.
Vệ sĩ đợi Tống Vy đi vào thang máy trước, lúc này mới bước vào, ấn tầng mười hai.
Nửa phút sau, thang máy “ting” một tiếng.
Cửa vừa mở, Tống Vy dẫn đầu nhấc chân đi ra ngoài, sau đó rẽ trái đi hơn mười mấy mét, dừng lại trước một cánh cửa.
Vệ sĩ hiểu chính là hộ gia đình này, lập tức giơ tay gõ cửa.