CHƯƠNG
Ngay sau đó, một giọng nói từ bên trong truyền ra: “Ra đây, ai đấy.”
Tống Vy cố ý không trả lời, muốn làm cho người bên trong bất ngờ.
Người bên trong không đợi trả lời lại, nghi ngờ mở cửa: “Ai thế?”
“Dì ạ.” Tống Vy nhìn người phụ nữ mở cửa, mỉm cười, gọi một tiếng.
Một tiếng “đi” khiến mẹ Giang sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, mẹ Giang đã kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Tống Vy: “Vy Vy? Vy Vy đấy à?”
“Dì ơi con nè. Con tới thăm dì với chú, đi có hoan nghênh con không?” Tống Vy gật đầu đáp.
Mẹ Giang vui vẻ chà chà tay lên tạp dề, sau đó nhiệt tình nắm lấy tay cô: “Hoan nghênh chứ, sao lại không hoan nghênh, con tới là dì mừng lắm.”
Vừa nói, bà vừa quay đầu vào phòng khách hét: “Ông Giang, ông ra xem ai tới này.”
“Ai tới đây?” Một giọng nam trung niên từ trong phòng khách truyền đến, cùng tiếng dép lê trên đất càng ngày càng gần.
Chưa tới vài giây, sau lưng mẹ Giang xuất hiện một bóng người, ba Giang lướt qua mẹ Giang, nhìn Tống Vy ngoài cửa, cũng sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ nở nụ cười: “Vy Vy!”
“Chú.” Tống Vy ngọt ngào gọi.
Ba Giang vui vẻ đáp: “Vy Vy, sao con lại tới đây?”
“Con tới thăm chú và dì.” Tống Vy nói.
Ba Giang vội nhắc mẹ Giang: “Bà nó, sao bà lại chặn ở cửa làm gì? Không để cho Vy Vy vào à.”
Mẹ Giang bị nhắc thế mới nhận ra mình vẫn chưa cho Tống Vy vào, không khỏi vỗ trán: “Ôi xem dì này, vui mừng cái là quên cả cho Vy Vy vào, xin lỗi Vy Vy, dì của con đúng là…”
“Con hiểu mà dì, con không trách dì.” Tống Vy nói.
Mẹ Giang kéo cô: “Vậy thì tốt rồi, được rồi, Vy Vy, mau vào nhà đi, ơ, đây là…”
Lúc này, mẹ Giang rốt cuộc cũng phát hiện ra vệ sĩ phía sau Tống Vy, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Người đàn ông này trông dáng vẻ cao lớn, chẳng lẽ là chồng của Vy Vy sao?
Nhưng mà khí chất này dường như không hợp với Vy Vy, đứng với Vy Vy hoàn toàn không giống như vợ chồng, mà giống vệ sĩ hơn.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mẹ Giang không dám nói ra suy đoán của bản thân, bởi vì bà thực sự không thể đoán chính xác được quan hệ của Vy Vy và người đàn ông này.
Lỡ mà đoán sai thì ngượng ngùng lắm.
Tống Vy giới thiệu: “Đây là vệ sĩ mà chồng sắp xếp cho con.”
“Vệ sĩ!” Mẹ Giang kinh ngạc nhìn người vệ sĩ.
Thì ra đó thực sự là một vệ sĩ.
May quá, may quá, bà chưa nói đây là chồng của Vy Vy.
Nếu không là xấu hổ lắm.
Ngay khi mẹ Giang muốn mời vệ sĩ vào, người vệ sĩ đột nhiên nói: “Thưa mợ chủ, tôi sẽ đợi mợ chủ ở phòng quản lí của khu dân cư. Nếu cô xong việc hoặc có việc gì cần thì hãy gọi cho tôi.”
“Vậy cũng được.” Tống Vy gật đầu.