CHƯƠNG
Tống Vy cảm động gật đầu: “Anh nói đúng, vậy em đi đón hai đứa nhỏ trước, sau đó đi thẳng đến sân bay.”
“Ừm, anh sẽ đợi em trên máy bay riêng ở sân bay trước.” Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống.
Anh sở hữu hai máy bay tư nhân, một máy bay cỡ lớn, một máy bay cỡ vừa và một số máy bay trực thăng.
Ngoài máy bay trực thăng, hai máy bay cỡ lớn và cỡ vừa đều đang đậu ở sân bay, công ty hàng không chịu trách nhiệm quản lý bảo dưỡng, cho nên muốn đi máy bay riêng vẫn phải đến sân bay.
Đường Hạo Tuấn cất điện thoại, nhìn mọi người trong phòng họp: “Cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc ở đây, đợi tôi về rồi tiếp tục sau.”
“Vâng.” Mọi người cũng biết anh định làm gì, đương nhiên không có phản đối, gật đầu đồng ý.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn mở cửa phòng họp đi ra ngoài.
Bên ngoài, Trình Hiệp thấy anh đi ra, sắc mặt không tốt lắm, bèn tiến lên hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy?”
“Giang Hạ xảy ra chuyện rồi.” Đường Hạo Tuấn sải chân đi về phía thang máy.
Trình Hiệp đi theo phía sau: “Cô Giang bị sao vậy ạ?”
“Cô ấy tự sát.” Đường Hạo Tuấn nhấn nút mở cửa thang máy.
Trình Hiệp kêu lên: “Cái gì? Tự sát? Tổng giám đốc, là thật hay giả thế?”
“Cậu cảm thấy tôi sẽ nói đùa với cậu sao?” Đường Hạo Tuấn cau mày nhìn anh ta với vẻ mặt không hài lòng.
Trình Hiệp vội xua tay: “Không phải, tôi chỉ ngạc nhiên nên nhất thời không thể tin được thôi. Nhưng tại sao cô ấy lại tự sát? Cô ấy đã chết rồi sao?”
“Cô ấy vẫn còn sống, ba mẹ cô ấy phát hiện sớm nên cấp cứu kịp thời.” Đường Hạo Tuấn bước vào thang máy rồi nói.
Trình Hiệp thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, nếu cô Giang xảy ra chuyện, bà chủ nhất định sẽ suy sụp.”
Đường Hạo Tuấn từ chối cho ý kiến.
Tống Vy đã có chút suy sụp rồi.
Vừa nãy anh nghe thấy giọng nói của Tống Vy rất bất thường.
Anh nghĩ, lúc Tống Vy nghe tin Giang Hạ tự sát chắc chắn xém ngất xỉu.
“Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi đâu? Chúng ta đi thăm cô Giang sao?” Trình Hiệp hỏi.
Hỏi như vậy thôi nhưng trong lòng đã chắc chắn sẽ đi thăm Giang Hạ.
Nếu không thì sao tổng giám đốc nghe tin cô Giang xảy ra chuyện liền tạm dừng cuộc họp.
Nên biết rằng cuộc họp này dự kiến sẽ kéo dài hai tiếng đồng hồ, mà bây giờ mới được một tiếng.
Cho nên anh ta không nghĩ ra sẽ đi đâu khác ngoại trừ thăm cô Giang.
Quả nhiên suy đoán của Trình Hiệp rất nhanh đã được chứng thực, Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm nói: “Ừm, tôi đi thăm cô ấy, cô ấy đã giúp đỡ vợ chồng tôi và hai đứa con tôi rất nhiều, nên tôi phải đi.”
“Đúng thật là vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
“Thông báo bên sân bay rằng tôi muốn dùng máy bay, cỡ vừa là được rồi.” Đường Hạo Tuấn đi ra khỏi thang máy, dặn dò.