CHƯƠNG
Trình Hiệp lập tức đáp lại: “Vâng.”
Không lâu sau, một nhà bốn người cùng với Trình Hiệp bay đến thành phố Hải.
Tống Vy không nói cho hai đứa nhỏ biết tại sao lại đi thành phố Hải, bởi vì hai đứa nhỏ và Giang Hạ có quan hệ rất tốt, nếu bây giờ hai đứa nhỏ biết được chuyện của Giang Hạ, cô sợ hai đứa sẽ khóc mất.
Cho nên tốt hơn hết vẫn nên đợi đến nơi và để hai đứa tự biết.
Cũng do vậy mà hai đứa nhỏ tưởng ba mẹ đưa chúng đi chơi.
Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của mẹ mình, Tống Hải Dương đoán chắc hẳn đã có gì đó xảy ra.
Nhưng mẹ không muốn nói nên cậu cũng không hỏi.
Một tiếng rưỡi sau, máy bay đáp xuống sân bay thành phố Hải.
Bọn họ xuống máy bay, bên ngoài sân bay đã có một chiếc xe chờ sẵn.
Lên xe, Tống Vy báo địa chỉ.
Nghe thấy là bệnh viện, Tống Hải Dương rốt cục không nhịn được hỏi: “Mẹ ơi, ông Giang hay bà Giang bị bệnh sao ạ?”
Cậu biết ba mẹ của mẹ nuôi sống ở thành phố Hải.
Bây giờ ba mẹ dẫn họ đến thành phố Hải, rồi còn đến thẳng bệnh viện nữa, chắc chắn là ông Giang và bà Giang bị bệnh rồi.
Xét cho cùng, sức khỏe của ông bà Giang không tốt lắm, trông ông bà già hơn những người cùng tuổi nhiều, khả năng bị bệnh rất cao.
Nhưng Tống Vy lại lắc đầu: “Không phải, ông bà Giang không sao, là mẹ nuôi của con…”
“Mẹ nuôi bị bệnh sao ạ?” Hai đứa trẻ đồng thanh nói.
Tống Vy mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói thành lời, chỉ gật đầu: “Cũng gần giống vậy, cho nên chúng ta đi thăm mẹ nuôi.”
“Vâng.” Hai đứa nhỏ gật đầu.
Trên đường đi, bọn họ cũng không nói chuyện.
Không lâu sau, đã đến bệnh viện.
Trên đường đi, Tống Vy đã gọi cho mẹ Giang và nói với bà họ sắp đến rồi.
Cho nên mẹ Giang đã đợi sẵn ở cổng bệnh viện.
Nhìn thấy một nhà bốn người Tống Vy, bà lập tức lau nước mắt, bước tới nói: “Vy Vy, các cháu đến rồi.”
“Dì.” Tống Vy gọi.
Hai đứa nhỏ cũng chào hỏi bà: “Bà Giang.”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của hai đứa trẻ, mẹ Giang mới vui lên một chút, bà cố nặn ra nụ cười: “Giỏi, Hải Dương và Dĩnh Nhi cũng cao lên nhiều rồi này.”
“Đúng vậy ạ, chúng cháu đã thêm một tuổi mới, cháu và anh trai đã sáu tuổi rồi đấy ạ.” Tống Dĩnh Nhi chập hai tay vào nhau rồi duỗi ra sáu ngón, trông vô cùng dễ thương.
Tống Hải Dương cũng giơ tay lên đo: “Cháu cao hơn em gái cm.”
“Đều cao hết!” Mẹ Giang mỉm cười sờ gương mặt mềm mại của hai đứa nhỏ.
Sau đó, bà mới chú ý đến người đàn ông cao ráo đẹp trai và vô cùng bắt mắt đứng bên cạnh Tống Vy, khiến người ta không nỡ rời mắt.
Trong mắt mẹ Giang thoáng qua chút ngạc nhiên.