CHƯƠNG
Nhưng bây giờ Đường Hạo Tuấn và Tống Vy ở bên nhau, Huyền Nhi không thể tái hợp với Đường Hạo Tuấn được nữa. Đã thế, Tống Vy hận ông ta như vậy, sau khi gả vào nhà họ Đường, chắc chắn sẽ không giúp nhà họ Tống, nói không chừng còn không tiếc dùng thế lực để chèn ép nhà họ Tống, như vậy làm sao mà được!
“Tôi và Tống Vy ở bên nhau thì liên quan gì tới Tống Huyền?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Tống Huy Khanh nuốt nước miếng: “Sao lại không liên quan, cháu đừng quên, năm năm trước là Huyền Nhi cứu cháu, tâm nguyện lớn nhất của con bé chính là gả cho cháu…”
“Thế thì có làm sao?” Đường Hạo Tuấn không chút lưu tình ngắt lời ông ta: “Cô ta muốn gả cho tôi thì tôi nhất định phải cưới cô ta sao? Hôn ước của tôi và cô ta vốn dĩ là hiểu lầm, tôi tưởng rằng cô ta là vị hôn thê của tôi. Nếu lúc đó, ngay từ đầu tôi đã biết cô ta không phải vị hôn thê của tôi thì dù cô ta có là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi cũng sẽ không đính hôn với cô ta!”
Có hàng ngàn cách để trả ơn, không nhất định phải kết hôn mới có thể trả được.
“Huống hồ…” Đường Hạo Tuấn dùng ánh mắt đánh giá Tống Huy Khanh: “Thời gian này tôi vẫn luôn nghi ngờ, loại người lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ ác độc như Tống Huyền, thật sự là ân nhân cứu mạng tôi sao?”
Nghe vậy, hai mắt Tống Huy Khanh nheo lại, trong mắt ánh lên vẻ hoảng loạn.
Mà sự hoảng loạn này, đúng lúc bị Đường Hạo Tuấn nhìn ra.
Trái tim Đường Hạo Tuấn chùng xuống, hai tay đút trong túi quần nắm chặt lại: “Xem ra, Tống Huyền thật sự không phải ân nhân cứu mạng tôi.”
Tống Huy Khanh quay đầu đi, ánh mắt chột dạ, không dám nhìn anh: “Con bé… đương nhiên là con bé rồi, sao có thể không phải được chứ. Năm đó khi cháu tỉnh lại, bên cạnh chỉ có Huyền Nhi thôi, không phải Huyền Nhi thì là ai.”
“Đến bây giờ mà ông còn giảo biện!” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn trở nên hung ác đáng sợ: “Ông tưởng rằng tôi không nhìn ra ông đang nói dối à?”
Tống Huy Khanh há miệng, nhất thời nói không nên lời.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, lạnh giọng chất vấn: “Nói đi, người thật sự cứu mạng tôi là ai!”
“Chú không biết!” Tống Huy Khanh cụp mí mắt xuống, che đi sự trốn tránh trong ánh mắt.
“Không biết?” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn cong lên một nụ cười khẩy: “Rốt cuộc là không biết hay là ông không muốn nói?”
“Chú thật sự không biết.” Tống Huy Khanh nắm chặt cây gậy, thở dài: “Huyền Nhi đã nói rồi, năm đó nó vô tình xông vào phòng cháu, lúc đó trong phòng cháu không có ai, thế nên không ai biết đêm đó rốt cuộc cháu ở cùng ai cả.”
Ông ta tuyệt đối không thể nói ra là Tống Vy được, như vậy chỉ có thể khiến họ kết hôn sớm hơn thôi, dù sao thì hai đứa nhỏ vẫn còn đó.
Lúc này giấu giếm, ông ta và Tống Huyền Nhi vẫn còn cơ hội chia rẽ bọn họ.
Nhìn thấu được quyết tâm sống chết không nói của Tống Huy Khanh, Đường Hạo Tuấn tức đến mức bật cười: “Được, không nói đúng không, tôi tự điều tra, nếu để tôi điều tra ra ông biết nhưng không nói với tôi, ông và nhà họ Tống của ông sẽ phải trả cái giá thật đắt. Tôi sẽ cho các người biết giả làm người tốt sẽ có hậu quả như thế nào.”
Dứt lời, anh không để ý tới Tống Huy Khanh sắc mặt đang tái nhợt nữa, quay người nhìn Trình Hiệp ở đối diện: “Phái người đưa ông ta trở về đi, trông chừng ông ta.”
“Vâng.” Trình Hiệp ở bên cạnh đáp một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ.
Rất nhanh đã có hai bảo vệ tới, đưa Tống Huy Khanh đi.