Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG
“Được rồi được rồi, không nói tới những chuyện này nữa, uống rượu đi. Hôm nay là ngày cực kỳ vui, nào, chúng ta cạn một ly vì Tống Huyền đã ngồi tù!” Giang Hạ cầm ly rượu đứng lên.
Tống Vy và Kiều Phàm cũng đứng lên, mỗi người tự bưng ly mình cụng ly với cô ấy.
Uống rượu và nước ép xong, ba người lại ngồi trở về.
Giang Hạ cầm bình rượu, rót đầy cho mình và Tống Vy.
Còn Kiều Phàm, anh ta không uống rượu, nên không rót cho anh ta.
Anh ta ngồi ở chỗ mình, nhìn Tống Vy và Giang Hạ uống hết ly này tới ly khác. Đôi mắt đằng sau lớp kính lấp lóe khiến người ta không thấy rõ được cái nhìn u tối.
Không biết đã bao lâu, Giang Hạ nấc một cái, ngã xuống sofa, bất tỉnh nhân sự.
Tống Vy thấy vậy, vội vàng đặt ly rượu xuống xem tình hình của cô ta: “Giang Hạ.”
“Yên tâm đi, cô ấy không sao đâu, chỉ say thôi.” Kiều Phàm lắc cốc nước ép nói.
“Tổng giám đốc Đường, sao anh lại ở đây?” Tống Vy trợn trừng hai mắt, kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Kiều Phàm thoáng động: “Tôi tới đón em về.”
“Anh đón tôi về?” Tống Vy lắc lư cái đầu đang ngày càng choáng váng: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Kiều Phàm không trả lời, giơ hai tay lên không trung vỗ một cái.
Bốp!
Nghe thấy tiếng vỗ tay, đầu Tống Vy càng thêm mơ màng, cả người nghiêng ngả, ngồi sụp xuống chiếc ghế dài.
Kiều Phàm tiến lên, đỡ cô dậy: “Đi nào, chúng ta về thôi.”
“Thế Giang Hạ phải làm sao?” Tống Vy quay đầu, ánh mắt mông lung nhìn về phía Giang Hạ trên sô pha.
Kiều Phàm cúi đầu, dửng dưng nói: “Yên tâm đi, Kiều Phàm đi vệ sinh, đợi anh ấy quay lại sẽ đưa cô ấy về.”
Tống Vy nghe vậy, lập tức yên tâm, gật đầu: “Thế thì tốt.”
Kiều Phàm đỡ cô đi tới quầy thu ngân quán bar.
Dọc đường đi, đầu óc Tống Vy vô cùng choáng váng, cũng không nhìn rõ đường, bước đi nghiêng nghiêng ngả ngả.
Cô không biết sao đột nhiên mình lại say kinh khủng như vậy, rõ ràng vừa rồi vẫn không sao.
Hơn nữa, chỗ rượu đó cũng không nặng đô đến vậy.
Kiều Phàm đỡ Tống Vy đi tới quầy thu ngân, đưa thẻ ngân hàng và địa chỉ của Giang Hạ ra.
Nhân viên thu ngân nhìn thoáng qua anh ta, khẽ gật đầu, tỏ ý sẽ bảo người tới đưa Giang Hạ về.
Kiều Phàm “ừ” một tiếng, lấy lại thẻ ngân hàng, đỡ Tống Vy ra khỏi quán bar.