CHƯƠNG
Tới trước xe, Kiều Phàm nói với Tống Vy: “Vy Vy, chìa khóa xe đâu?”
Tống Vy sửng sốt, nheo mắt nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Đường, anh vừa gọi tôi là gì?”
Mắt kính Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng, nhận ra mình gọi nhầm nhưng vẫn bình tĩnh, khóe miệng khẽ cong lên: “Tôi gọi em là Vy Vy, em không thích à?”
Tống Vy nhìn đôi mắt sâu thẳm như đáy giếng của anh ta, con ngươi dần giãn ra, trả lời theo bản năng: “… Thích… Thích.”
“Thích thì tốt.” Ánh mắt Kiều Phàm chợt lóe lên, lấy chìa khóa từ trong túi cô ra.
Sau khi mở cửa xe, Tống Vy như một con rối, bị Kiều Phàm dìu vào xe.
Khi thắt dây an toàn cho cô, Kiều Phàm còn khẽ vuốt ve khuôn mặt cô.
Toàn bộ quá trình, Tống Vy hoàn toàn không phản kháng, tựa như không hề có cảm giác, ánh mắt đều ngây dại.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lúc này, đôi mắt sau cặp kính của Kiều Phàm ẩn chứa sự điên cuồng, bệnh hoạn.
Anh ta cúi đầu hôn lên trán Tống Vy, tự lẩm bẩm một mình: “Vy Vy, nếu em có thế ngoan như vậy mãi thì tốt biết mấy.”
Vậy thì anh ta cũng không cần thôi miên cô, để cô cảm thấy anh ta là Đường Hạo Tuấn.
Bởi vì chỉ có Đường Hạo Tuấn thì cô mới không phản kháng. Nếu lúc này cô tỉnh táo, anh ta hôn cô, chạm vào cô như vừa rồi, có lẽ cô đã tránh xa anh ta ba thước rồi.
Nghĩ vậy, khóe miệng Kiều Phàm thoáng qua một nụ cười nham hiểm.
Sau đó, anh ta đóng cửa xe ở ghế phó lái lại, vòng qua ngồi vào ghế lái, lái xe về chung cư.
Anh ta phải có được cô, tối nay anh ta nhất định phải có được cô. Dù dùng thân phận của Đường Hạo Tuấn cũng chẳng sao, chỉ cần ngày hôm sau tỉnh lại, anh ta nói với cô, là cô uống say, xem anh ta thành Đường Hạo Tuấn là được, cô không muốn cũng phải chấp nhận thôi.
Bởi vì anh ta không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, hai đứa trẻ đều đã bắt đầu gọi Đường Hạo Tuấn là ba rồi, thậm chí còn từng nói muốn tác hợp cho Vy Vy và Đường Hạo Tuấn, sao anh ta có thể cho phép, Vy Vy chỉ có thể là của anh ta!
Kiều Phàm nắm chặt tay lái, sắc mặt khó chịu, giẫm mạnh chân ga, chưa tới hai mươi phút, xe đã tới dưới lầu chung cư.
“Vy Vy, tới rồi, chúng ta xuống xe nào.” Kiều Phàm dừng xe, vẻ mặt khôi phục lại nụ cười dịu dàng, sau khi tháo dây an toàn, quay đầu nhìn cô gái trên ghế phó lái nói.
Cô gái gật đầu với vẻ mặt vô cảm, mở cửa xuống xe Kiều Phàm kéo tay cô, dắt vào chung cư.
Họ vừa đi thì một chiếc Bentley dừng ngay dưới lầu.
Trình Hiệp hạ cửa kính xe xuống, nhìn về phía cửa chung cư rồi quay đầu nhìn ghế sau: “Tổng giám đốc, hình như tôi vừa thấy nhà thiết kế Tống và bác sĩ Kiều.”
Nghe vậy, Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Cậu không nhìn nhầm đấy chứ?”
“Chắc là không đâu.” Trình Hiệp lắc đầu.
Anh ta không thể nhìn nhầm khuôn mặt của nhà thiết kế Tống được.
Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng, mở cửa xuống xe, ánh mắt u ám nhìn về phía cửa chung cư.
Muộn thế này rồi, cô dẫn Kiều Phàm tới làm gì?