Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

chương 507-508-509

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG

Ngày mai là tới sinh nhật Mercedes rồi.

Được Tống Vy chỉ đường, Đường Hạo Tuấn lái xe tới trước một trang viên tư nhân kiểu cũ.

Trang viên này rộng khoảng vài trăm mét vuông, tuy bề ngoài cổ kính nhưng hoa viên và các địa điểm vui chơi lại vô cùng đầy đủ, thậm chí còn cho người ta cảm giác của một nhà quý tộc sa sút.

Đường Hạo Tuấn mở cửa xuống xe, cùng Tống Vy bế hai đứa trẻ xuống.

Vừa xuống đất, hai đứa trẻ lập tức nắm tay nhau, hưng phấn chạy tới cửa trang viên Tống Vy nhìn dáng vẻ vui mừng của hai đứa trẻ, không khỏi lắc đầu cười: “Chậm thôi, cẩn thận ngã đấy.”

Nhưng hai đứa trẻ hoàn toàn không đáp lại cô, kiễng chân ấn chuông cửa.

Đường Hạo Tuấn sửa sang lại cổ tay áo, đứng bên cạnh Tống Vy, cùng cô nhìn hai đứa trẻ cách đó không xa: “Thầy Mercedes ở đây sao?”

“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.

Đang nói thì cô chợt nhìn thấy một người giúp việc mặc đồ hầu gái thời trung cổ chạy từ trang viên ra, mở cánh cổng lớn chạm khắc.

Cửa vừa hé mở một chút, hai đứa trẻ đã chui thẳng vào, chạy về phía trang viên.

Người giúp việc thấy vậy, chẳng những không ngăn chúng mà còn nhìn bóng dáng hai đứa trẻ với vẻ mặt hiền từ, tới khi hai đứa trẻ chạy thẳng vào trong trang viên mới nhiệt tình chào hỏi Tống Vy: “Cô Tống, cô tới rồi.”

Tống Vy mỉm cười đáp lại: “Thầy có ở trong không?”

“Có, ông chủ đang tiếp khách.” Người giúp việc trả lời, sau đó nhìn về phía Đường Hạo Tuấn, có vẻ đang tò mò về thân phận của anh.

Tống Vy mỉm cười, khoác tay Đường Hạo Tuấn: “Đây là bạn trai tôi, họ Đường.”

“Chào anh Đường.” Người giúp việc vội vàng chào hỏi Đường Hạo Tuấn.

“Xin chào.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, đáp lại một câu.

khẽ cong môi, tâm trạng có chút vui mừng.

Có điều, ngay sau đó, anh như nghĩ tới điều gì, đôi môi mỏng hạ xuống, mím lại.

Thật kỳ lạ! Nếu trước đây cô chưa từng yêu đương, vậy Hải Dương và Dĩnh Nhi từ đâu tới?

Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Tống Vy, như thể muốn khám phá ra điều gì từ khuôn mặt cô.

Nhưng trên mặt Tống Vy chỉ có sự mờ mịt và nghi hoặc, không còn gì khác.

“Hạo Tuấn, anh nhìn em như vậy làm gì, trên mặt em có gì sao?” Tống Vy xoa mặt mình.

Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, hé đôi môi mỏng khẽ trả lời: “Không có gì.”

CHƯƠNG

“Ồ.” Tống Vy ngơ ngác gật đầu.

Người giúp việc làm tư thế mời: “Được rồi, cô Tống, anh Đường, hai người vào trước đi.”

“Được.” Tống Vy đáp một câu, khoác tay Đường Hạo Tuấn, đi theo phía sau cô ấy tiến vào cánh cổng lớn chạm khắc, đi về phía cửa trang viên.

Vào trang viên là tới ngay phòng khách.

Người giúp việc mời Tống Vy và Đường Hạo Tuấn ngồi ở sô pha, sau đó rót trà cho hai người: “Hai người thong thả dùng trà, tôi tới phòng sách báo với ông chủ.”

Dứt lời, cô ấy đi về phía cầu thang xoắn ốc.

Đường Hạo Tuấn khẽ liếc mắt đánh giá trang viên cổ kính, nhíu mày trầm giọng hỏi: “Hai đứa trẻ đâu rồi?”

Anh đột nhiên nhớ ra, từ lúc vào đến giờ, không thấy bóng dáng hai đứa trẻ đâu cả.

Thấy Đường Hạo Tuấn để ý tới hai đứa trẻ như vậy, trong lòng Tống Vy rất vui.

Dù sao anh càng quan tâm hai đứa trẻ thì càng chứng tỏ anh rất yêu chúng. Trong hoàn cảnh chưa biết hai đứa trẻ là con ruột mình mà anh đã có thể yêu thương hai đứa trẻ như vậy, nếu như biết rồi, chẳng phải sẽ càng yêu thương chúng hơn sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Tống Vy không khỏi dâng lên cảm giác xúc động, muốn lập tức nói ra chuyện hai đứa trẻ chính là con anh, không biết anh sẽ có phản ứng thế nào.

Có điều, niềm xúc động này nhanh chóng bị Tống Vy đè nén lại, cô bưng ly hồng trà lên khẽ nhấp một ngụm: “Yên tâm đi, chúng chỉ tới phòng trò chơi thôi, lần nào đến nhà thầy, chúng cũng tới đó.”

“Phòng trò chơi?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.

Tống Vy mỉm cười: “Là phòng thầy bài trí riêng cho hai đứa, bên trong toàn là đồ chơi của chúng.”

Hóa ra là vậy!

Đường Hạo Tuấn nâng cằm, tỏ vẻ đã hiểu, sự lo lắng trong lòng cũng vơi đi.

Đúng lúc này, trên lầu có tiếng động, sau đó, tiếng bước chân vang lên từ chỗ cầu thang xoắn ốc.

Tống Vy buông chén trà trên tay nhìn về phía đó, thấy một hàng bốn người đi từ cầu thang xuống.

Ông lão dẫn đầu chính là thầy cô, thầy Mercedes.

Bên cạnh ông ấy còn có một già, một trẻ.

Khi thấy rõ hai khuôn mặt đó, Tống Vy lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt: “Là họ!”

Cô bất ngờ phát hiện ra, hai người một già, một trẻ kia lại là người quen của cô, chính là người nhà của chú rể mà lần trước Kiều Phàm dẫn cô tới đám cưới, ông Hill và con gái ông, cô Annie.

Sao hai người này lại ở đây?

Đường Hạo Tuấn cũng nhận ra là hai ba con ông Hill, có chút bất ngờ, nhưng ánh mắt chỉ khẽ lóe lên chút kinh ngạc rồi lập tức biến mất.

Có lẽ vì cái nhìn chăm chú quá mức mãnh liệt của Tống Vy nên mấy người đi cùng Mercedes lập tức nhìn lại.

Thấy Tống Vy, đôi mắt màu xanh lam của Mercedes sáng lên, bỏ lại hai ba con ông Hill, giang tay đi về phía cô, vừa đi vừa mừng rỡ nói: “Ôi học trò thân yêu của thầy, cuối cùng em cũng tới thăm thầy rồi, thầy nhớ em chết mất!”

Tống Vy đứng lên, cũng giang hai tay ra ôm lấy Mercedes, kề má trái phải: “Thầy, em tới rồi. Em cũng nhớ thầy lắm, chúc thầy sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn em!” Mercedes thân thiết nắm tay cô.

CHƯƠNG

Ba con ông Hill ở phía sau không nhìn thấy mặt Tống Vy vì bị Mercedes chắn mất, nên vẫn chưa nhận ra cô, nhưng lại thấy Đường Hạo Tuấn, vậy là ngạc nhiên thốt lên: “Tổng giám đốc Đường!”

Giọng nói này đã nhắc nhở Tống Vy, cô nhẹ nhàng rút tay ra: “Thầy, em giới thiệu với thầy một người.”

Đường Hạo Tuấn không để ý tới ba con ông Hill, biết Tống Vy muốn giới thiệu mình, vậy là buông chén trà xuống và đứng lên.

Mercedes cuối cùng cũng chú ý tới anh, ánh mắt lại sáng lên, thậm chí còn loáng thoáng có chút kích động.

Tống Vy vẫn chưa phát hiện ra sự khác lạ của Mercedes, chỉ về phía Đường Hạo Tuấn, nói: “Thưa thầy, đây là bạn trai em, anh ấy tên là…”

Cô còn chưa nói xong, Mercedes đột nhiên lướt qua cô, đi tới trước mặt Đường Hạo Tuấn.

Ông ấy vừa đi khỏi thì khuôn mặt Tống Vy liền lộ ra, ba con ông Hill cuối cùng cũng nhìn thấy cô, cực kỳ bất ngờ.

“Ba, cô ấy…” Annie như muốn nói gì đó.

Ông Hill lắc đầu với cô ta, tỏ ý bảo cô ta im lặng.

Annie nhìn ông ta, rồi lại nhìn Tống Vy ở phía đối diện, tuy trong lòng có nhiều điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời, ngậm miệng lại.

Tống Vy không để ý tới hành động của hai ba con họ. Cô thấy thầy mình đi một vòng quanh Đường Hạo Tuấn, lòng thầm cảm thấy không ổn.

Nhưng khi cô muốn ngăn cản thì đã muộn, dưới cái nhìn hoài nghi của Đường Hạo Tuấn, Mercedes duỗi tay ra nhéo nhéo vai anh: “Dáng người, khí chất, khuôn mặt đều đạt điểm tuyệt đối, chàng trai này, xin hỏi cậu có hứng thú làm người mẫu, trở thành nàng thơ của tôi không?”

“Hả?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, rõ ràng khá bất ngờ trước diễn biến này.

Tống Vy đỏ mặt kéo Mercedes lại: “Thầy, thầy làm gì thế?”

“Thầy đang định hỏi cậu ấy…”

“Được rồi thầy ơi, anh ấy không muốn đâu. Anh ấy là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Đường Thị, sao có thể làm người mẫu cho thầy được? Đi làm người mẫu thì tập đoàn Đường Thị phải làm sao đây?” Tống Vy đỡ trán, dở khóc dở cười nói.

Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Rốt cuộc là sao?”

Anh hất cằm về phía Mercedes.

Tống Vy day trán trả lời: “Là thế này, ngoại trừ trình độ đỉnh cao về thiết kế, thầy em còn có một sở thích, đó là tìm kiếm người mẫu. Dù sao thì người mẫu rất quan trọng với nhà thiết kế thời trang mà.”

“Hóa ra là vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tống Vy lại nói: “Thế nên Hạo Tuấn, anh đừng trách thầy em vừa rồi thất lễ nhé.”

“Không đâu.” Đường Hạo Tuấn xua tay, không hề để ý.

Anh chưa tới mức tính toán chi li trong những chuyện thế này tới vậy.

“Học trò yêu, em vừa nói, cậu này là bạn trai em à?” Tuy Mercedes cảm thấy tiếc nuối vì Đường Hạo Tuấn không thể làm người mẫu, nhưng cũng không cưỡng ép người khác. Ông ấy đè nén nỗi tiếc nuối xuống đáy lòng, rồi đột nhiên nhớ tới lời Tống Vy vừa nói, vội vàng hỏi.

“Cái gì? Bạn trai?” Khi Tống Vy vừa gật đầu, Annie yên lặng ở một bên lại giống như bị kích thích, đột nhiên hất tay ông Hill ra, chạy nhanh tới trước mặt Tống Vy, kích động nhìn cô: “Tổng giám đốc Đường là bạn trai cô?”

“Đúng vậy.” Tống Vy “ừ” một tiếng.

Sắc mặt Annie có chút khó coi, cao giọng nói: “Thế bác sĩ Kiều thì sao? Bạn trai cô không phải bác sĩ Kiều sao? Sao lại thành tổng giám đốc Đường chứ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio