CHƯƠNG
Tống Vy nhíu mày: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Tôi chẳng muốn thế nào cả, tôi chỉ muốn ở lại đây, thưởng thức dáng vẻ ủ rũ, buồn khổ, đau đớn của cô Tống nhiều hơn thôi. Vì hiếm thấy mà.” Lâm Giai Nhi khoanh tay lại: “Vốn dĩ tôi còn tưởng phải lâu lắm mới có thể nhìn thấy dáng vẻ cô Tống như vậy, không ngờ lại nhanh thế. Xem ra, mẹ cô chết cũng thật đúng lúc.”
Lời này đã thành công chọc giận Tống Vy.
Cả người Tống Vy run lên, hai mắt đỏ hoe: “Lâm Giai Nhi, cô quá đáng quá rồi!”
Người phụ nữ này, không ngờ lại nói mẹ cô đáng chết!
Lâm Giai Nhi thấy Tống Vy thành ra như vậy, trong lòng cực kỳ thoải mái, ác ý trên mặt càng rõ ràng hơn: “Tôi quá đáng? Tôi quá đáng chỗ nào? Tôi nói sai sao?”
“Cô… cô…” Tống Vy tức giận giơ tay lên, muốn tát Lâm Giai Nhi một cái, để Lâm Giai Nhi biết cô ta có nói sai hay không.
Nhưng rồi, cuối cùng lý trí của Tống Vy vẫn khiến cô nhịn xuống, bàn tay dừng lại giữa không trung.
Lâm Giai Nhi thực sự đáng đánh. Nhưng sức khỏe Lâm Giai Nhi yếu ớt, nếu đánh cô ta có mệnh hệ gì, người thiệt không phải Lâm Giai Nhi mà là cô.
Thế nên, cô không thể đánh!
Ban đầu, khi nhìn thấy Tống Vy giơ tay lên, biết Tống Vy muốn đánh mình, Lâm Giai Nhi còn có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh, cô ta sực nghĩ tới điều gì đó, nắm lấy thành giường, không né tránh, đợi bàn tay của Tống Vy giáng xuống.
Không ngờ sức chịu đựng của Tống Vy lại tốt như vậy, bàn tay đã vươn tới một nửa, cuối cùng lại muốn thu về.
Sao có thể làm được như vậy?
Thu về thì kế hoạch của cô ta sao có thể thành công được?
Vì thế, khoảnh khắc Tống Vy chưa hoàn toàn thu tay về, Lâm Giai Nhi đột nhiên túm lấy tay cô, sau đó đẩy về phía mình.
Lâm Giai Nhi ngã xuống đất trong ánh mắt kinh ngạc của Tống Vy, sau đấy hét lên một tiếng thảm thiết.
Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc cùng đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng bàn tay Tống Vy duỗi ra giữa không khung, mà Lâm Giai Nhi lại sợ hãi ngồi dưới đất.
Tình huống này, ai cũng có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì.
Tống Vy đẩy Lâm Giai Nhi!
Thấy vậy, sắc mặt Mạnh Ngọc trầm xuống, Đường Hạo Tuấn cũng nhíu mày lại.
Khi họ tiến vào, ánh mắt Tống Vy khóa chặt trên người Đường Hạo Tuấn, khoảnh khắc thấy anh nhíu màu, lòng cô trĩu nặng.
“Giai Nhi, cậu không sao chứ?” Mạnh Ngọc vội vàng đặt bệnh án trên tay xuống, bước nhanh tới phía trước đỡ Lâm Giai Nhi dậy.
Lâm Giai Nhi dựa vào lòng anh ta, nước mắt lăn dài: “Ngọc, tôi sợ quá.”
“Được rồi, không sao rồi.” Mạnh Ngọc vỗ lưng Lâm Giai Nhi, sau đó hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Anh ta nhìn Tống Vy.
Tống Vy còn chưa trả lời, Lâm Giai Nhi đã cúi đầu nói: “Chuyện này không liên quan gì tới cô Tống, cô Tống cũng không cố ý, chỉ là cô ấy tức giận quá nên mới đẩy tôi. Là tôi không tốt.”
Lời của cô ta đã rất rõ ràng, chính là nói với hai người đàn ông, Tống Vy đẩy cô ta.
Tống Vy tức giận bật cười, nhìn Đường Hạo Tuấn: “Em nói em không đẩy cô ta, anh tin không?”