CHƯƠNG
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động.
Anh muốn nói, anh tin cô không đẩy người khác, dù sao thì tính cách cô không giống người sẽ làm ra chuyện này.
Nhưng khi họ vào, đúng là Lâm Giai Nhi đã ngã xuống đất, tư thế của cô lại giống như vừa đẩy người, nên anh cũng không có cách nào kết luận.
Thấy Đường Hạo Tuấn chần chừ không lên tiếng, ánh mắt Tống Vy trở nên ảm đạm, tự giễu cười khẩy một tiếng.
Xem ra, trong lòng anh, cô bạn thanh mai còn đáng tin hơn cả vợ mình.
“Cô Tống nói không đẩy tôi tức là không đẩy tôi. Tôi không sao đâu.” Lâm Giai Nhi xua tay, nở nụ cười chua xót: “Dù sao cũng tại tôi lỡ lời, nhắc tới mẹ cô Tống, thế nên cô Tống tức giận quá độ, mới… Tóm lại đều là lỗi của tôi. Hạo Tuấn, cậu đừng trách cô ấy.”
Dứt lời, cô ta kéo ống tay áo Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn nhớ rõ lần trước từng đồng ý với Tống Vy, anh giơ tay lên, kéo ống tay áo lại: “Vừa rồi cậu nói gì?”
“Tôi chỉ nói…”
“Đủ rồi! Cô không xứng nhắc tới mẹ tôi!” Tống Vy cười khẩy ngắt lời Lâm Giai Nhi, sau đó lạnh lùng nhìn Đường Hạo Tuấn và Mạnh Ngọc, hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Nếu mọi người đều cảm thấy là tôi đẩy Lâm Giai Nhi, vậy thì không cần hỏi tới hỏi lui, cứ tra thẳng camera đi, đỡ phải nhiều lời vô ích.”
Thái độ cô lạnh nhạt, đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy: “Không phải anh không tin em.”
Ánh mắt Lâm Giai Nhi lóe lên vẻ bất mãn, gương mặt trở nên khó coi trong một thoáng rồi biến mất.
Anh nói không phải không tin Tống Vy, vậy có nghĩa là, anh cảm thấy cô ta tự làm mình ngã?
“Nhưng anh cũng không phủ nhận lời nói của Lâm Giai Nhi.” Tống Vy chỉ vào Lâm Giai Nhi.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ mấp máy, không thể phản bác.
Quả thật, không phải anh không tin cô, nhưng cũng không cho rằng Lâm Giai Nhi đang nói dối.
Nhưng trong tình huống này, rõ ràng một trong hai người đang nói dối.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Lâm Giai Nhi, ánh mắt có vài phần dò xét.
Lâm Giai Nhi đoán được suy nghĩ của anh, trong lòng căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ ấm ức, đáng thương, lắc đầu: “Hạo Tuấn, tôi…”
“Được rồi, Giai Nhi. Cậu đừng nói nữa được không?” Lâm Giai Nhi còn chưa nói xong đã bị Mạnh Ngọc ngắt lời.
Mạnh Ngọc nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp: “Chuyện này để chúng tôi xử lý, cậu không cần nói gì cả.”
Thấy giọng điệu Mạnh Ngọc có vẻ thất vọng, trong lòng Lâm Giai Nhi thấp thỏm.
Anh ta có ý gì?
Lẽ nào anh ta biết chuyện gì sao?
Mạnh Ngọc thấy ánh mắt Lâm Giai Nhi không ngừng thay đổi, đoán được trong lòng cô ta đang nghĩ gì, anh ta cười khổ.
Ban đầu, đúng là anh ta cho rằng Tống Vy đẩy.
Nhưng vừa rồi anh ta đã nhìn thấy vẻ khó coi trong thoáng chốc kia của Lâm Giai Nhi. Liên tưởng tới tính cách thật sự của cô ta, Mạnh Ngọc biết ngay rằng Tống Vy vô tội. Tất cả đều do Lâm Giai Nhi tự biên tự diễn.
Nghĩ tới đây, Mạnh Ngọc hít sâu một hơi, khuôn mặt trẻ con đáng yêu lại khôi phục dáng vẻ như thường, cười hì hì nói: “Ôi dào, Giai Nhi đã nói rồi mà, cô ấy ngã không liên quan gì tới cô, thế nên không cần xem camera, hơn nữa, phòng bệnh này cũng không có camera.”