CHƯƠNG
“Bọn họ chỉ đang kiểm tra xem vị trí nào yếu nhất, sau đó cho nổ rồi mới đào mỏ.” Đường Hạo Tuấn giải thích.
Tống Vy hiểu ra, gật đầu: “Ra là vậy, em hiểu rồi.”
“Phía trước còn có một cái mỏ khác nữa, đi xem thử xem.” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa dẫn Tống Vy đi đến đó.
Sau khi Tống Vy nhìn xong, nhận ra nó không khác gì với mỏ bình thường cả, chỉ liếc thôi đã không thấy hứng thú rồi.
Cái thấy hứng thú nhất là kim cương thô bên trong núi kia, nhưng mà bây giờ mới cho nổ mỏ ra, chưa qua quá trình đào hầm thi công nên cũng không thể khai thác kim cương thô được, thậm chí còn không thể nhìn thấy.
Quả nhiên đúng như lời của Đường Hạo Tuấn, chỗ này rất nhàm chán.
“Đó là lều nghỉ của anh, em vào trong đó chờ anh đi, anh đi xem kế hoạch khai thác của bọn họ chút đã.” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa chỉ vào một cái lều vải phía trước.
Vừa hay Tống Vy cũng không muốn đợi ở ngoài, định tìm một chỗ ngồi một lát, vì vậy cô bèn gật đầu đồng ý.
Cô đợi trong lều khoảng hai tiếng đồng hồ thì anh mới xong việc quay trở lại.
Sau khi quay về, cả hai lên xe rời đi, trả phòng khách sạn rồi lên đường ra sân bay.
Sáu giờ sáng hôm sau, hai người trở lại thành phố Giang.
Hải Dương và Dĩnh Nhi vẫn chưa thức dậy. Tống Vy thấy lũ trẻ ngủ say nên cô cũng không quấy rầy nữa, đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Đường Hạo Tuấn đã đi tới phòng làm việc.
Tống Vy trở về phòng định chợp mắt một lát.
Cô ngủ đến hơn tám giờ thì bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức.
Cô rửa mặt rồi đi xuống lầu. Hải Dương và Dĩnh Nhi nhìn thấy cô, ban đầu bọn nhóc không dám tin mãi cho đến khi Tống Vy cất tiếng gọi, chúng mới ngạc nhiên chạy về phía cô.
“Mẹ, mẹ đã về rồi.” Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi ôm lấy hai chân cô.
Tống Vy xoa đầu hai đứa nhỏ, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Mẹ về rồi đây, hai ngày nay mẹ đi vắng, các con có ngoan không?”
“Ngoan ạ.” Hai đứa trẻ thi nhau gật đầu.
Sau đó, Tống Hải Dương cũng hỏi: “Mẹ ơi, ba đã về chưa ạ?”
“Về rồi.” Tống Vy đáp.
Tống Dĩnh Nhi càng cười vui vẻ hơn: “Tuyệt quá, ba mẹ đều về hết rồi.”
Tống Vy mỉm cười gạt mũi cô bé, sau đó dắt tay hai đứa bé bước tới nhà ăn.
Trên đường đi, Tống Hải Dương đột nhiên nghiêm mặt nói: “Mẹ, trong hai ngày mẹ đi vắng, cô Lâm đã tới tìm bọn con.”
Nghe vậy, Tống Vy ngừng cười, hai mắt híp lại: “Cô ta tìm các con làm gì, có phải cô ta đã làm gì các con không?”
Quả nhiên, nếu cô và Đường Hạo Tuấn không ở nhà, Lâm Giai Nhi sẽ không chịu ngồi yên.
“Không ạ, cô ta chỉ hỏi con với Dĩnh Nhi vài câu thôi.” Tống Hải Dương lắc đầu.
Tống Vy dừng lại, ngồi xổm xuống nhìn hai đứa nhỏ: “Cô ta hỏi gì thế?”