CHƯƠNG
“Đi sang chỗ khác ngồi rồi, nên tớ mới không hiểu tại sao bọn họ lại không ngồi chung với tớ. Hơn nữa, thái độ của tổng giám đốc Đường còn rất kì lạ, trông anh ấy có vẻ không muốn thấy tớ lắm.” Giang Hạ thắc mắc, nghiêng đầu hỏi.
Khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật: “Cậu không hiểu thật sao?”
“Ừ.” Giang Hạ gật đầu.
Trần Châu Ánh cạn lời nhìn cô ấy: “Vấn đề đơn giản thế mà cậu cũng không hiểu, cậu đúng thật là…”
“Vậy cậu nói đi xem nào.” Giang Hạ sốt ruột mà thúc giục.
Trần Châu Ánh thở dài: “Đơn giản thế còn gì, tổng giám đốc Đường ghen rồi. Sáng nay cậu nói với tớ rằng tối qua Vy Vy ngủ với cậu. Nhưng cậu nghĩ xem, Vy Vy và tổng giám đốc Đường là vợ chồng, Vy Vy ngủ với cậu, thì đồng nghĩa tổng giám đốc Đường phải cô đơn nơi phòng trống. Bảo sao tổng giám đốc Đường không muốn thấy cậu, ai bảo cậu cướp vợ của người ta!”
Nghe xong, Giang Hạ hít sâu một hơi, sau đó muốn khóc luôn: “Nhưng thật sự tớ không cố ý mà, sao tớ biết được tối qua Vy Vy sẽ ở cạnh tớ. Biết thế tối qua tớ không uống say như thế nữa. Giờ thì hay rồi, tổng giám đốc Đường ghi hận tớ luôn rồi. Châu Ánh, tớ phải làm gì đây?”
“Sao mà tớ biết được. Nhưng mà vại giấm của tổng giám đốc Đường to thật đấy, đến cả phụ nữ mà cũng ăn giấm được.” Trần Châu Ánh sờ cằm tặc lưỡi nói.
Giang Hạ cười khổ: “Hi vọng tổng giám đốc Đường sẽ không giết tớ.”
“Sao mà thế được, đây là xã hội pháp trị cơ mà, cậu nghĩ nhiều rồi. Được rồi, ăn cơm trước đã, chắc tổng giám đốc Đường sẽ không làm thế với cậu đâu. Dù sao cậu cũng là nữ mà, cho nên cùng lắm là anh ta ngứa mắt cậu thôi, nhưng nếu cậu là nam thì chưa chắc đâu.”
Giang Hạ cười cay đắng hơn: “Vậy nên hẳn là tớ còn may chán.”
Tống Vy còn đang ăn trưa cùng với người đàn ông, không biết Giang Hạ đã bị Đường Hạo Tuấn dọa sợ.
Ăn xong, Tống Vy lau miệng, hỏi: “Khi nào chúng ta về nước thế, em nhớ Hải Dương và Dĩnh Nhi rồi.”
Không biết hai đứa bé ở nhà thế nào rồi.
Liệu Lâm Giai Nhi có bắt nạt bọn trẻ không.
“Tối nay sẽ trở về.” Đường Hạo Tuấn vừa uống cà phê vừa trả lời.
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Vậy được rồi, về nước vừa lúc là buổi sáng.”
“Tí nữa em về khách sạn chờ anh, anh phải đi xem quặng kim cương ở bên kia một chút.” Đường Hạo Tuấn đặt cốc cà phê xuống, nói.
Tống Vy vươn vai: “Một mình ở trong khách sạn cũng chán lắm. Châu Ánh đi xem triển lãm trang sức, Giang Hạ thì đi mua sắm đồ cho nhân viên, cả hai đều không rảnh mà tiếp em đâu. Cho em đi theo anh với, em còn chưa thấy quặng kim cương bao giờ cả.”
“Rất nhàm chán đấy.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy cười: “Không đâu, có anh bên cạnh thì sao mà nhàm chán được.”
Lời này đã khiến Đường Hạo Tuấn rất vui vẻ, môi khẽ nhếch lên: “Được rồi, vậy thì đi thôi.”
“Đi nào!” Tống Vy đứng dậy, ôm lấy cánh tay anh, cùng nhau ra khỏi khách sạn.
Quặng kim cương ở trên núi, gần đai núi lửa, xung quanh có rất ít thực vật phát triển được, nhìn vô cùng hoang vu. Nhưng ở kia lại có mấy lều vải và công nhân cầm những dụng cụ kỳ lạ đang làm việc, khiến nơi này có chút hơi người.
“Bọn họ đang đi dò kim cương à?” Tống Vy chỉ những người đó, quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông khẽ lắc đầu: “Không phải đâu.”
“Vậy họ đang làm gì?”