CHƯƠNG
Tống Hải Dương hít sâu một hơi, kìm nén tâm lý kích động, nói với ý chí sục sôi : “Mỗi ngày ba đều có thể đứng ở nơi cao như vậy, thu hết thế giới bên ngoài vào tầm mắt. Cảm giác khống chế được tất cả này thật sự quá tuyệt. Mẹ, sau này con cũng muốn giống ba, đứng ở nơi cao, khống chế tất cả, làm một người cầm quyền!”
Tống Vy nghe thấy lời này, há hốc miệng kinh ngạc.
Cô không thể ngờ được rằng, cô chỉ dẫn cậu nhóc này tới đón Đường Hạo Tuấn mà lại khơi dậy dã tâm của cậu.
Ngay cả Trình Hiệp cũng kinh ngạc không thôi.
Chỉ có cô nhóc vẫn ngơ ngác, tỏ ra không hiểu, thôi thì ngoan ngoãn ăn đồ ăn vặt vậy.
Bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay giòn giã đột nhiên vang lên: “Nói hay lắm!”
Mọi người cùng nhìn lại, chỉ thấy Đường Hạo Tuấn đứng ở ngoài cửa vỗ tay, không biết đã tới được bao lâu.
Nhưng từ câu nói vừa rồi, có thể biết anh đã tới được một lúc, ít nhất là đã nghe được lời nói kia của Tống Hải Dương.
“Ba.” Hai đứa bé ngoan ngoãn cất tiếng gọi anh.
Đường Hạo Tuấn cong khóe môi đi từ ngoài vào, ánh mắt nhìn Tống Hải Dương đầy sâu xa.
Thành thật mà nói, những lời vừa rồi của Tống Hải Dương quả thực khiến anh kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc qua đi thì chỉ còn lại sự kiêu ngạo.
Đáng lý ra, một đứa trẻ không phải con ruột của mình, nói ra lời nói có dã tâm như vậy thì đáng lẽ anh phải thấy cảnh giác và chán ghét mới đúng.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chẳng những anh không thấy chán ghét mà còn thấy vui mừng, giống như vui mừng khi cuối cùng mình cũng đã có người thừa kế.
Đường Hạo Tuấn đi đến trước mặt Tống Hải Dương, cúi đầu đối mặt với cậu bé: “Chỉ cần con có năng lực thì tương lai tập đoàn Đường Thị sẽ giao cho con. Con làm người cầm quyền của tập đoàn Đường Thị thì cũng có sao!”
Lời vừa nói ra, những người có mặt đều hốt hoảng.
“Hạo Tuấn…” Tống Vy cau mày, muốn Đường Hạo Tuấn rút lại câu nói này.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại ngắt lời cô: “Anh biết em muốn nói gì, nhưng không sao cả đâu.”
Nói xong, anh lại hỏi Tống Hải Dương: “Con có năng lực kế thừa tập đoàn Đường Thị từ tay của ba không?
Tống Hải Dương nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đầy tự tin: “Có ạ!”
“Tốt, nhớ kỹ lời của con ngày hôm nay. Ba chờ tương lai con tiếp nhận tập đoàn Đường Thị từ tay ba.” Đường Hạo Tuấn bế Tống Hải Dương lên rồi nói.
Trình Hiệp hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn hai đứa bé, rồi lại nhìn Tống Vy đang nhíu mày, càng thầm coi trọng Tống Vy hơn.
Từ lâu anh ta đã biết tổng giám đốc yêu mợ chủ, yêu đến điên dại, nhưng không ngờ anh ta vẫn đánh giá thấp tình yêu này.
Tổng giám đốc yêu mợ chủ, yêu đến nỗi ngay cả tập đoàn Đường Thị cũng có thể cho con riêng kế thừa, chuyện này…
CHƯƠNG
Ánh mắt Trình Hiệp dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ giống tổng giám đốc của Tống Hải Dương, trong lòng thở dài.
Vì sao Hải Dương lại không phải là con trai của tổng giám đốc chứ?
“Được rồi, đi về thôi.” Đường Hạo Tuấn bế Tống Hải Dương đi về phía Tống Vy.
Tống Vy nhìn anh, khóe môi mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ gật đầu một cái.
Trên đường trở về, Tống Vy không nói không rằng, cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Cô nghĩ tới những lời Đường Hạo Tuấn nói ở văn phòng.
Những lời đó thật sự khiến cô bất ngờ.
Cô không ngờ, khi còn chưa biết hai đứa trẻ là con ruột của mình mà anh có thể nói ra câu để Hải Dương tiếp quản tập đoàn Đường Thị.
Hơn nữa, cô rất rõ rằng anh đang nghiêm túc.
Anh tin tưởng mẹ con cô như vậy, không sợ sau này, mẹ con cô thay tên đổi họ tập đoàn Đường Thị, rồi đá anh đi sao?
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Tống Vy, như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, anh khẽ cười: “Đừng nghĩ nhiều, Hải Dương vẫn còn nhỏ.”
Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm như vậy tùy tiện quá!”
“Anh không thấy vậy, Hải Dương thông minh, nó có năng lực thừa kế tập đoàn Đường Thị, hơn nữa có thể giúp tập đoàn Đường Thị phát triển, tại sao anh lại không làm vậy chứ?” Đường Hạo Tuấn vừa lái xe vừa nói.
Tống Vy khẽ day ấn đường: “Nói thì nói vậy, nhưng anh không sợ…”
“Em và con sẽ vậy sao?” Đường Hạo Tuấn ngắt lời cô.
Tống Vy há hốc mồm, ngay sau đó cô bật cười: “Đương nhiên là không, em không phải loại người như vậy. Còn Hải Dương, em sẽ dạy dỗ nó thật tốt, cũng sẽ không để nó trở thành người như vậy.”
“Thế là được rồi.” Đường Hạo Tuấn ngước mắt, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Hai đứa trẻ ôm nhau, dựa vào ghế ngủ rất say.
Nhìn cảnh tượng đó, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng.
Tống Vy thấy vậy cũng bật cười: “Sắp tới sinh nhật anh, em cũng đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho anh rồi.”
“Thế à, anh rất mong chờ.” Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, chú ý nhìn đường.
“Sẽ không khiến anh thất vọng đâu.” Tống Vy vươn vai.
Lúc trở về biệt thự đã gần bảy giờ.
Đường Hạo Tuấn đỗ xe xong, Tống Vy gọi hai đứa trẻ xuống xe, cả nhà nắm tay nhau vào biệt thự.
Vừa vào tới phòng khách, một bóng người đột nhiên chạy tới, dừng trước mặt Đường Hạo Tuấn, khóe mắt đỏ hoe nhìn anh: “Hạo Tuấn…”
“Sao thế?” Nhìn dáng vẻ rõ ràng vừa mới khóc xong của Lâm Giai Nhi, Đường Hạo Tuấn nhíu mày, hỏi với giọng quan tâm.
Lâm Giai Nhi khịt mũi, sau đó sợ hãi nhìn Tống Vy, ý nói việc cô ta khóc có liên quan tới Tống Vy.
Trong lòng Tống Vy thầm tỏ ra khinh bỉ.
Cô đại khái đoán được, e là vì chuyện hồi chiều.