CHƯƠNG
Cũng khó cho Lâm Giai Nhi quá, khóc từ chiều tới giờ, sau đó đợi Đường Hạo Tuấn về mách lẻo.
“Hạo Tuấn, xem ra cô Lâm có chuyện muốn nói với anh, em đưa con lên lầu trước.”
Dứt lời, cô dắt hai đứa trẻ đi lên lầu.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng dáng ba mẹ con đi khuất ở cầu thang, lúc này mới nhìn Lâm Giai Nhi: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Thật ra chuyện cũng không liên quan tới cô Tống, là tại tôi, Hạo Tuấn, tôi thật sự sai rồi sao?” Lâm Giai Nhi cắn môi: “Buổi chiều bà cả tới đây tìm cô Tống, hy vọng cô Tống nói giúp bà ấy, để cậu bỏ qua cho anh Hạo Minh, cô Tống không đồng ý, sau đó tôi…”
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Cậu làm sao?”
“Sau đó tôi đồng ý thay cô Tống, vì vậy cô Tống và dì Vương trách tôi.” Lâm Giai Nhi cúi đầu, lại nhỏ giọng khóc nức nở: “Rõ ràng tôi chỉ muốn giúp cô Tống thôi, vậy mà cô Tống lại…”
Lời phía sau cô ta không nói, để Đường Hạo Tuấn tự đoán.
Cô ta khóc rất thương tâm.
Vốn dĩ tưởng Đường Hạo Tuấn thấy cô ta khóc như vậy sẽ dỗ dành cô ta, nhưng Đường Hạo Tuấn lại mím đôi môi mỏng đứng đó, không mảy may có ý muốn an ủi, ngược lại lạnh lùng nói: “Đúng là cậu sai rồi!”
“Hả?” Tiếng khóc của Lâm Giai Nhi khựng lại, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Tôi sai rồi? Hạo Tuấn, cậu cũng cảm thấy tôi sai?”
“Giai Nhi, từ mười năm trước khi cậu vẫn chưa bị tai nạn xe là cậu đã biết tôi và nhà bác cả không hợp rồi. Giờ Đường Hạo Minh bắt cóc Tống Vy, tôi bắt anh ta thì có gì không đúng? Tống Vy không đồng ý với bác cả cũng chẳng có gì sai, vì sao cậu phải đồng ý?”
“Tôi… tôi chỉ cảm thấy, dù sao họ cũng là người nhà của cậu, làm to chuyện quá cũng không tốt. Còn chuyện đồng ý thay cô Tống cũng vì nghĩ cho cô ấy thôi, tôi lo cô ấy sẽ bị bà cả gây khó dễ.” Lâm Giai Nhi ấm ức nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn trở nên lạnh lùng: “Tôi và bác cả đã gay gắt từ năm năm trước rồi, làm to nữa thì có sao? Hơn nữa tôi mới là chủ nhà họ Đường, Tống Vy là vợ tôi, là bà chủ nhà họ Đường, ai dám gây khó dễ cho cô ấy?”
“Nhưng…”
“Được rồi!” Đường Hạo Tuấn hơi mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Dù có thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho Đường Hạo Minh, đó là cái giá anh ta nhất định phải trả. Thế nên cậu đừng nói nữa, phía bác cả cậu cũng đừng quan tâm, tôi sẽ từ chối.”
Anh nói xong lập tức lướt qua người Lâm Giai Nhi rời đi.
Lâm Giai Nhi đứng tại chỗ, bàn tay hai bên sườn siết chặt lại, trong lòng rất không cam tâm vì thất bại này.
Vốn dĩ cô ta đang tính tạo quan hệ tốt với bà Đường, giúp bà ta khuyên Đường Hạo Tuấn. Cứ như vậy, bà Đường sẽ nợ cô ta một ân tình, sau đó cô ta sẽ có thể lợi dụng bà Đường để gây khó dễ cho Tống Vy.
Tuy Tống Vy không có mẹ chồng, nhưng bà bác cả không biết đạo lý cũng có thể khiến Tống Vy phát điên. Cứ thế, Tống Vy sẽ không chịu nổi họ hàng của Đường Hạo Tuấn, cuối cùng khiến người đàn ông bị kẹp ở giữa vợ và họ hàng phiền lòng.
Nhưng cô ta tính sót một bước, đó chính là quan hệ của Đường Hạo Tuấn và nhà bà Đường lại gay gắt tới vậy!
CHƯƠNG
Rõ ràng trước khi tai nạn xe, Hạo Tuấn và nhà bác cả đã có mâu thuẫn, nhưng cũng không đến nỗi quyết liệt, sao đột nhiên lại gay gắt như vậy?
Rốt cuộc năm năm trước Đường Hạo Tuấn và nhà bác cả đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Giai Nhi mím môi, xem ra phải cho người điều tra mới được.
Nghĩ vậy, cô ta lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số: “A lô, cụ ngoại, con muốn nhờ cụ giúp con điều tra một chuyện.”
Trên lầu, Đường Hạo Tuấn mở cửa phòng đi vào, Tống Vy đang đứng ở ban công hóng gió.
Anh đi tới, ôm lấy eo cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô, khẽ hôn một cái rồi ngửi ngửi.
Tống Vy bị anh làm cho ngứa ngáy, không nhịn được rụt cổ: “Nói chuyện xong với cô Lâm rồi à?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ cắn lên cổ Tống Vy, lưu lại trên đó một vết đỏ mới hài lòng buông ra: “Lâm Giai Nhi làm sai, cô ấy tưởng anh và nhà bác cả chưa tới mức quyết liệt, thế nên…”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Tống Vy ngắt lời anh, quay người lại ôm lấy cổ anh: “Nói chuyện khác đi.”
Cô không muốn nói về Lâm Giai Nhi.
“Nói gì?” Đường Hạo Tuấn cụp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Tống Vy khẽ cười: “Tùy anh, anh muốn nói gì cũng được.”
“Anh không muốn nói, anh muốn làm.” Đường Hạo Tuấn nói với ánh mắt âm trầm.
Tống Vy hơi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bàn tay đặt trên cổ anh buông lỏng ra, chuẩn bị trốn đi.
Đường Hạo Tuấn như đã đoán được trước, một tay kéo cô lại ôm vào lòng, đè trên lan can ban công, cúi đầu hôn xuống.
Lâm Giai Nhi ở vườn hoa dưới lầu nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng hai người hôn nhau ở ban công, khuôn mặt đố kỵ tới mức biến dạng.
Vừa rồi thông qua cụ ngoại, cô ta đã biết được nguyên nhân mối quan hệ giữa Đường Hạo Tuấn và nhà bác cả trở nên gay gắt đó là Đường Hạo Minh bỏ thuốc Đường Hạo Tuấn.
Mà người phụ nữ có một đêm xuân với Hạo Tuấn chính là Tống Vy!
Cô ta luôn rất tò mò, rốt cuộc bọn họ có hai đứa con từ khi nào, hóa ra là đêm đó!
“Hừ, để tôi xem cô đắc ý được bao lâu, sinh cho Hạo Tuấn hai đứa con thì có sao, cô nhất định sẽ không có được gì!” Lâm Giai Nhi liếc nhìn về phía ban công, sau đó xoay người rời khỏi vườn hoa.
Cô ta sợ mình còn ở đó thêm nữa thì sẽ ghen tỵ chết mất.
Lâm Giai Nhi trở về phòng mình, ngồi trước máy tính, nhấn vào một trang web kỳ lạ, sau đó gọi đi một dãy số: “A lô, tôi đây, có thể hành động rồi.”
“Tôi biết rồi.” Người ở đầu bên kia điện thoại đáp lại một tiếng rồi ngắt máy.
Lâm Giai Nhi chậm rãi buông điện thoại xuống, cong môi nở nụ cười.
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng Tống Vy luôn cảm thấy ánh mắt Lâm Giai Nhi có chút kỳ lạ, giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng khi Tống Vy nhìn vào, ánh mắt Lâm Giai Nhi lại trở nên bình thường.
Vì vậy Tống Vy không có cơ hội hỏi.
Ăn sáng xong, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ ra ngoài.