CHƯƠNG
Dù sao thì người quay video đó, cũng chính là cô ta…
Ánh mắt Lâm Giai Nhi âm trầm, không nghĩ tiếp nữa, nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi tới gần, mỉm cười chào hỏi: “Hạo Tuấn, cô Tống, chào mừng trở về.”
“Cô Lâm.” Tống Vy gật đầu, nhàn nhạt đáp lại.
Đường Hạo Tuấn thấy Lâm Giai Nhi chỉ mặc hai chiếc áo mỏng, nhíu mày: “Sao mặc ít thế này?”
“Vừa rồi còn đang ở trong phòng khách, phòng khách không lạnh, thế nên không mặc thêm áo.” Lâm Giai Nhi vén tóc giả, cười trả lời.
“Đi thôi, vào trước đã.” Đường Hạo Tuấn gật đầu, cất bước đi về phía biệt thự.
Lâm Giai Nhi theo sát ngay sau.
Lần này Đường Hạo Tuấn không nắm tay Tống Vy rồi dẫn cô đi vào cùng như thường ngày mà lựa chọn đi một mình.
Lâm Giai Nhi quay đầu nở một nụ cười sâu xa với Tống Vy, rồi quay đi nhanh như chớp, chạy bước nhỏ vài bước, sánh vai đi bên cạnh Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, đợi tôi với!”
Xem ra Đường Hạo Tuấn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng video đó, nhưng ít nhiều anh cũng đã chịu chút ảnh hưởng.
Nếu không sao có thể đột nhiên lạnh nhạt với Tống Vy như vậy.
Cuối cùng Tống Vy cũng có thể chắc chắn rằng Đường Hạo Tuấn thay đổi thái độ với mình, trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Cô thấy hơi sốt sắng, cũng có chút khó hiểu.
Không biết vì sao lại thành ra như vậy.
Có phải cô làm gì sai hay không? Khiến anh tức giận, thế nên anh mới đối xử với cô như vậy?
Tống Vy cẩn thận suy nghĩ một lượt, không thể nhớ ra rốt cuộc mình đã làm gì khiến anh tức giận, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Có lẽ, cô nên tìm anh nói chuyện, nói rõ với nhau thì tốt hơn.
Nghĩ như vậy, Tống Vy hít sâu một hơi, đi vào biệt thự.
Sau khi đi vào, hai đứa trẻ ngồi ở sô pha xem tivi, Lâm Giai Nhi ngồi ở một bên chơi điện thoại.
Tống Vy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Đường Hạo Tuấn, cô hỏi: “Ba đâu rồi?”
“Ba đi vào phòng sách rồi ạ.” Tống Hải Dương đáp lại một câu.
Tống Vy ừ một tiếng, cất bước đi lên lầu.
Lâm Giai Nhi ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng cô, đôi môi khẽ cong lên.
Tống Vy đi tới cửa phòng sách của Đường Hạo Tuấn, gõ cửa.
Bên trong cánh cửa truyền tới giọng nói trầm thấp của Đường Hạo Tuấn: “Vào đi.”
Tống Vy đẩy cửa đi vào: “Hạo Tuấn.”
Đường Hạo Tuấn nhìn cô, ánh mắt hơi u ám: “Em tới làm gì?”
“Em tới tìm anh nói chuyện.” Tống Vy đi về phía anh.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Nói gì?”
“Nói về thái độ của anh hôm nay.” Tống Vy nhìn thẳng khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Hạo Tuấn, rốt cuộc hôm nay anh làm sao thế, em cảm thấy hôm nay anh không giống với thường ngày, thái độ của anh với em hoàn toàn thay đổi, có phải em làm gì sai khiến anh không vui không?”