CHƯƠNG
“Không.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt lạnh lùng nói.
Tống Vy day trán: “Vẻ mặt anh nói cho em biết không phải là không. Hạo Tuấn, rốt cuộc em đã làm gì anh nói đi, để cho em hiểu, em sẽ xin lỗi anh.”
Cô ấn tay vào ngực mình.
Cô thật sự ghét cảm giác cái gì cũng phải suy đoán, nghĩ ngợi.
Đường Hạo Tuấn đứng lên: “Anh nói không là không.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, em ra ngoài trước đi.” Đường Hạo Tuấn đỡ trán.
Tống Vy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Sau khi cô đi, Đường Hạo Tuấn kéo ngăn kéo ra, lấy một hộp xì gà cắt rồi đặt lên miệng hút.
Khói trắng dâng lên dày đặc, bao phủ gương mặt anh mờ mịt.
Nhưng xung quanh anh tràn đầy áp lực, để lộ tâm trạng anh lúc này, trầm trọng, bực bội, mê mang.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi một cây xì gà sắp hết xong, điện thoại anh vang lên.
Đường Hạo Tuấn dụi tắt xì gà, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua. Thấy là Trình Hiệp gọi tới, biết e là chuyện ban ngày bảo anh ta điều tra đã có kết quả rồi, có chút sợ hãi không dám nghe.
Nếu không nghe, anh có thể sẽ không biết video đó là thật hay giả, có thể xem đó chỉ là một trò đùa tai quái, có thể khôi phục quan hệ vợ chồng bình thường với Tống Vy.
Nhưng trong lòng lại có một giọng nói khác nói với anh, nhất định phải nghe, nhất định phải làm rõ ràng sự thật.
Dù sao thì, để điều tra chân tướng ba mẹ qua đời, anh đã kiên trì mười mấy năm, không lý nào lại từ bỏ.
Nhất thời, Đường Hạo Tuấn loay hoay giữa việc nghe điện thoại hay không. Vì anh biết, sau khi nghe cuộc điện thoại này, cuộc sống sau này của anh sẽ đảo lộn.
Vậy anh có nên nghe không?
Đường Hạo Tuấn nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy, đôi môi mỏng mím chặt.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn lựa chọn nghe. Chấp niệm muốn biết sự thật cái chết của ba mẹ đã chiến thắng tình cảm với Tống Vy.
“A lô.” Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại bên tai.
“Tổng giám đốc.” Trình Hiệp cất tiếng gọi trong điện thoại, sau đó rơi vào trầm mặc.
Thấy anh ta không nói gì, bàn tay Đường Hạo Tuấn nắm điện thoại siết chặt lại, trái tim đã trầm xuống đáy vực.
Một lúc lâu sau, Đường Hạo Tuấn mới lên tiếng trước: “Tra được rồi sao?”
“Tổng giám đốc, không tra được người gửi email là ai, đối phương chắc hẳn là một hacker siêu phàm, nhưng video kia tôi đã điều tra xong. Video… không được cắt ghép chỉnh sửa, là thật ạ!” Trình Hiệp chật vật thốt ra ba chữ cuối cùng.
Sau khi nói xong, anh ta cúi đầu, trong lòng cảm thấy rất châm chọc.
Vì sao ông trời lại trêu ngươi như vậy? Mợ chủ lại là kẻ thù của Tổng giám đốc!
“Là thật…” Đường Hạo Tuấn thấp giọng lặp lại hai chữ này một lần, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.