CHƯƠNG
Ở nước ngoài lúc này đang là buổi tối, Tống Vy cũng không biết Tống Kim đã nghỉ ngơi chưa, thế nên cũng chuẩn bị tâm lý Tống Kim sẽ không nghe điện thoại.
Nhưng không ngờ Tống Kim vẫn chưa ngủ, anh ta nghe máy: “Chị ạ?”
“Kim, chị có quấy rầy em không?” Tống Vy dịu dàng hỏi.
Mẹ mất rồi, ngoài hai đứa trẻ ra, Tống Kim chính là người thân duy nhất của cô.
“Không sao, em vừa xem triển lãm ở phòng tranh về, có chuyện gì sao ạ?” Tống Kim hỏi, đồng thời ho khan vài tiếng.
Tống Vy đã nghe thấy, lập tức căng thẳng: “Tống Kim, em ốm à?”
“Chỉ là cảm cúm nhẹ thôi, không sao đâu, chị đừng lo.” Tống Kim cười nói, sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Sao Tống Vy có thể không lo cho được?
Nhưng dù có lo cũng không biết làm thế nào. Tống Kim ở nước ngoài, cô cũng không qua được, không thể chăm sóc anh ta.
“Đi khám chưa thế?” Tống Vy đau lòng hỏi.
Tống Kim gật đầu: “Em đi khám rồi, đang uống thuốc, hôm nay đã đỡ hơn, chắc ngày mai sẽ khỏi hẳn thôi.”
“Thế thì tốt.” Tống Vy mỉm cười.
Tống Kim hỏi: “Chị, chị tìm em có việc gì sao?”
“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chị muốn hỏi em, trước đây lúc mẹ ở nhà chăm sóc em có thường xuyên tới gặp ông Đường không?” Tống Vy hỏi.
Tống Kim nghi hoặc nghiêng đầu: “Ý chị là ông của anh rể sao?”
“Ừ.” Tống Vy đáp lời.
Tống Kim gật đầu: “Thường xuyên tới gặp ông Đường, em nghe mẹ nói, mẹ là con gái nuôi của ông Đường.”
“Vậy khi mẹ tới gặp ông Đường, có chỗ nào khác thường không?” Tống Vy lại hỏi.
Tống Kim khẽ nhíu mày: “Thế nào là khác thường.”
Tống Vy khẽ giật khóe môi, cũng không biết nên nói thế nào.
Giang Hạ ở bên cạnh không nhìn được nữa, giật điện thoại của Tống Vy: “Kim, là chị đây.”
“Chị Giang Hạ.” Tống Kim cười gọi một tiếng.
“Ngoan!” Giang Hạ hài lòng đáp lại một câu, sau đó nói: “Là thế này, mấy ngày nay anh rể em nổi điên lên chiến tranh lạnh với chị em. Còn về nguyên nhân là vì bác gái làm chuyện gì đó có lỗi với nhà họ Đường, thế nên giờ anh rể em trút giận lên người chị em.”
“Cái gì?” Nụ cười trên mặt Tống Kim cứng đờ, chậm rãi thu lại: “Không ngờ anh rể lại đối xử với chị như vậy sao? Vậy chị em không sao chứ?”
“Thể xác không sao, nhưng tinh thần thì không tốt lắm. Nhưng sau khi chị an ủi, cô ấy đã khá hơn chút rồi, thế nên giờ bọn chị muốn làm rõ xem rốt cuộc bác gái đã làm gì để giải quyết mâu thuẫn của chị em và anh rể em. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy, chị em và anh rể em sẽ ly hôn mất.” Giang Hạ nói.
Tống Kim nhíu chặt mày: “Em không biết mẹ làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Đường, trong ký ức em không có ấn tượng gì.”
“Em nghĩ kỹ lại thử xem, trước đây bác gái luôn chăm sóc em, em ở bên bác gái nhiều nhất, có lẽ em biết mà quên mất thì sao?” Giang Hạ không từ bỏ nói.