CHƯƠNG
Muốn biết rõ ràng, họ chỉ có thể dựa vào Tống Kim.
Dù sao thì cái miệng của Trình Hiệp cũng cứng như kim cương, cạy thế nào cũng không ra nổi.
“Vâng, để em nghĩ lại.” Tống Kim nghiêm túc đáp lại.
Vì chị, anh ta phải nhớ lại thật kỹ.
Trong lúc Tống Kim tìm lại ký ức, Giang Hạ trả điện thoại lại cho Tống Vy.
Tống Vy thở dài: “Có lẽ Kim thật sự không biết đâu.”
“Dù thế nào đi nữa thì cứ đợi xem. Nếu thật sự không được nữa thì Vy Vy, cậu mua chút thuốc ngủ, tìm cách cho tổng giám đốc Đường uống, hoặc là chuốc say tổng giám đốc Đường cũng được, sau đó hỏi chuyện tổng giám đốc Đường, cậu cảm thấy thế nào?” Giang Hạ nhìn cô.
Tống Vy thấy hơi buồn cười, vừa định nói sao cô ấy nhiều ý tưởng như vậy thì đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên tiếng Tống Kim: “Chị, đúng là em nghĩ tới một chuyện!”
Tống Vy và Giang Hạ liếc nhìn nhau.
Cô còn tưởng sẽ không có kết quả gì, không ngờ vòng vo một hồi, thật sự có chút tin tức.
Vẻ mặt Giang Hạ đắc ý: “Thấy chưa, tớ đã bảo đợi xem mà.”
“Suỵt.” Tống Vy liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó đặt điện thoại lên tai: “Kim, em nhớ ra rồi sao? Mẹ thật sự làm chuyện có lỗi với nhà họ Đường à?”
“Em cũng không chắc rốt cuộc mẹ làm gì, lúc đó là chín năm trước, em nhớ là ngày …” Tống Kim vỗ trán: “Hình như là ngày chín tháng mười, tự nhiên mẹ uống say trở về, vừa về đã khóc, trong miệng cứ nói cái gì mà xin lỗi, cái gì mà nếu đi qua sớm chút nữa thôi là tốt rồi.”
“Đi qua sớm chút nữa?” Tống Vy mờ mịt.
Nghĩa là thế nào?
Tống Kim gãi đầu: “Hôm đó đúng lúc mẹ đi thăm ông Đường về, em nghĩ có khi nào hôm đó mẹ và ông Đường đã xảy ra chuyện gì không?”
Tống Vy không nói tiếp, mím đôi môi đỏ, không biết đang suy nghĩ gì.
Giang Hạ đẩy cô: “Sao thế?”
“Ngày chín tháng mười, tớ cảm thấy ngày này hình như rất quen.” Tống Vy nhíu mày.
Tống Kim lại nói: “Đúng rồi, chị nói như vậy làm em đột nhiên nhớ ra. Từ khi em ba tuổi, năm nào mẹ cũng ra ngoài một lần vào ngày này, sau đó trở về tâm trạng không tốt, nhưng vì cảm xúc của mẹ không tệ như hồi chín năm trước, thế nên em cũng không cảm thấy có vấn đề gì.”
Bây giờ nghĩ lại, ngày chín tháng mười có lẽ có ý nghĩa quan trọng gì đó.
“Đợi chút, từ năm Tống Kim ba tuổi, mỗi khi tới ngày chín tháng mười, tâm trạng bác gái lại không tốt. Nhưng vừa rồi Kim lại nói, có lẽ mẹ cậu và ông Đường xảy ra mâu thuẫn vào chín năm trước. Hai chuyện này dường như có gì đó liên quan, đều là ngày chín tháng mười…”
Câu kế tiếp, Giang Hạ chưa nói, nhưng Tống Vy đã hiểu.
Tống Vy nheo mắt: “Có lẽ chín năm trước mẹ tớ không hề xảy ra mâu thuẫn với ông Đường, mà ngọn nguồn thật sự chính là ngày chín tháng mười năm Kim ba tuổi. Có lẽ đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết, mà chuyện đó lại liên quan tới nhà họ Đường.”
“Nói như vậy đúng là có khả năng.” Giang Hạ mở to mắt.
Tống Vy day trán: “Thế nên hiện giờ, điều chúng ta phải biết chính là vào ngày chín tháng mười năm Kim ba tuổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Làm cho ra nhẽ chuyện này, vấn đề giữa tớ và Hạo Tuấn có lẽ sẽ được giải quyết.”
Giang Hạ và Tống Kim gật đầu.