CHƯƠNG
Nhất là một quan chức lâu năm đã về hưu như ông Cố lại bao che hung thủ, đúng là đáng ghét đến tột cùng.
Uổng cho lúc trước cô còn cảm ơn ông ta, còn nể tình ông ta mà bỏ qua chuyện Lâm Giai Nhi đẩy cô xuống lầu.
“Mợ Đường, cô không sao chứ?” Trần Nhã Nhã thấy vẻ phẫn nộ và đau lòng hiện lên trên gương mặt của Tống Vy, cô ta không khỏi quan tâm hỏi han một câu.
Tống Vy lắc đầu: “Tôi không sao. Chỉ đột nhiên nghĩ ra một số chuyện mà lúc trước vẫn còn vướng mắc thôi.”
“Vậy à?” Trần Nhã Nhã gật đầu không hỏi thêm nữa.
Tống Vy hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng. Cô nhếch khóe miệng: “Được rồi, thời gian cũng sắp hết, để lần sau tôi đưa mẹ cô tới thăm cô.”
“Được, mợ Đường đi thong thả.” Trần Nhã Nhã cảm kích nói.
Tống Vy đặt ống nghe xuống, quay người rời khỏi.
Sau khi ra khỏi nhà giam, cô lấy điện thoại ra, lưu lại cuộc trò chuyện với Trần Nhã Nhã. Bấy giờ cô mới lên xe rời khỏi đây, tới trường mẫu giáo đón hai đứa trẻ.
Sau đó Tống Vy gọi vào số của Đường Hạo Tuấn, hỏi thăm anh lúc nào thì tan làm.
Đường Hạo Tuấn nhìn đống tài liệu cần gấp trước mặt, khuôn mặt tuấn tú đen như mực: “Có thể sẽ muộn một chút.”
Vừa nãy anh đẩy rất nhiều việc cho Trình Hiệp nên có thể về sớm.
Nhưng ai ngờ bên nước ngoài lại gửi về một số tài liệu gấp, cần phải xử lý ngay lập tức.
Vì vậy chuyện anh tan làm sớm tan thành bong bóng, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn ở lại làm việc.
Tống Vy nghe giọng điệu ai oán của người đàn ông, không dằn lòng được nhoẻn miệng cười: “Không sao đâu, muộn một chút cũng không sao.”
“Ừ, tan làm anh gọi điện cho em.” Đường Hạo Tuấn thu lại vẻ âm trầm trên mặt, dịu dàng nói.
Tống Vy gật đầu: “Được.”
Sau đó cô đặt điện thoại xuống rồi khởi động xe.
Tại tập đoàn Đường Thị, trong văn phòng tổng giám đốc, Đường Hạo Tuấn nhìn chăm chú vào tấm ảnh ba mẹ con Tống Vy trên màn hình điện thoại. Anh khẽ mỉm cười, tắt điện thoại đi rồi tiếp tục làm việc.
Lúc này có người gõ cửa văn phòng.
Đường Hạo Tuấn chau mày, rõ ràng anh không muốn bị làm phiền, nhưng cuối cùng vẫn khẽ mở đôi môi mỏng, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Vào đi.”
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Lâm Giai Nhi từ bên ngoài đi vào: “Hạo Tuấn.”
“Ở đây thì gọi tôi là tổng giám đốc.” Đường Hạo Tuấn thản nhiên sửa lời.
Lúc trước cô ta gọi tên anh, đưa đồ đến văn phòng anh, Đường Hạo Tuấn mắt nhắm mắt mở cũng không nói gì.
Nhưng từ sau lần Tống Vy tỏ ra không thích, anh cảm thấy vẫn nên làm theo quy tắc thì tốt hơn.
Lâm Giai Nhi nghe Đường Hạo Tuấn bắt mình gọi là tổng giám đốc, biểu cảm trên mặt cô ta bỗng cứng đờ, lòng bàn tay hơi siết chặt lại.
Tuy nhiên ngay sau đó, cô ta lại giả bộ như chưa xảy ra chuyện gì, thả lỏng tay ra, mỉm cười đi tới trước bàn làm việc của anh: “Được thôi, thưa tổng giám đốc.”