CHƯƠNG
“Cậu có chuyện gì không? Hôm qua không phải cậu nói là hơi khó chịu nên hôm nay xin nghỉ phép à? Sao đột nhiên lại tới tập đoàn?” Đường Hạo Tuấn buông bút xuống, ngón tay đan vào nhau đặt lên đùi rồi hỏi.
Lâm Giai Nhi vén mái tóc giả lên: “Tôi đã khỏe rồi. Ở trong nhà mãi cũng chán nên quyết định đi làm, ít ra cũng có đồng nghiệp trò chuyện. Nhưng lúc nãy bỗng dưng tôi nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu. Hạo Tuấn, tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé. Gọi thêm cả Ngọc nữa, chúng tôi cùng đón sinh nhật với cậu, cậu thấy sao?”
Cô ta nhìn anh với ánh mắt mong chờ.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Chỉ gọi Ngọc thôi ư, cậu không nghĩ tới Tống Vy sao?”
Anh đã kết hôn nhưng cô ta lại gọi anh ra ngoài, cùng bạn bè đón sinh nhật.
Rốt cuộc cô ta nghĩ gì vậy?
Lâm Giai Nhi cụp mi xuống, làm bộ ấm ức trả lời: “Nhưng… nhưng không phải cậu và cô Tống đang xích mích ư? Tôi còn tưởng cậu không định đón sinh nhật với cô ấy, cho nên mới…”
“Chúng tôi đã làm lành rồi.” Đường Hạo Tuấn thản nhiên đáp lại.
Tuy Tống Vy vẫn chưa chính thức mở miệng nói tha thứ cho anh.
Nhưng anh biết, sau tối nay thì chắc chắn cô sẽ bằng lòng.
Lâm Giai Nhi làm ra vẻ rất ngạc nhiên, che miệng lại: “Cả hai đã làm lành rồi à? Từ lúc nào thế?”
Đường Hạo Tuấn không trả lời.
Lâm Giai Nhi buông tay xuống: “Xin lỗi Hạo Tuấn. Tôi thật sự không biết cậu và cô Tống đã làm lành rồi, nhưng làm như vậy có thật sự tốt không?”
“Cậu có ý gì?” Đường Hạo Tuấn nghi ngờ nhìn cô ta.
Hai tay của Lâm Giai Nhi vặn góc áo: “Cậu và cô Tống xảy ra chiến tranh lạnh, không phải vì mẹ cô Tống đụng trúng bác trai và bác gái ư? Cậu còn làm lành với cô Tống, không sợ hai bác trên trời linh thiêng thấy không vui à?”
Buổi sáng nhìn thấy Tống Vy ở biệt thự là cô ta đã đoán ra chuyện Đường Hạo Tuấn và Tống Vy làm lành rồi.
Nhưng cô ta không hiểu, rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại làm lành? Chắc chắn cô ta không hỏi được gì từ chỗ Tống Vy rồi, nên mới cố tình đến Đường Thị, thử thăm dò Đường Hạo Tuấn.
“Không đâu.” Đường Hạo Tuấn tách mười ngón tay ra, cầm lại cây bút: “Không phải Lưu Mộng đụng chết ba mẹ tôi.”
“Cái gì? Không phải mẹ của cô Tống ư?” Trong mắt của Lâm Giai Nhi loé lên tia sáng, trên mặt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Vậy… vậy là chúng ta đã hiểu lầm hả? Nhưng trong video rõ ràng…”
“Video đó là do có người cố tình sử dụng cách quay chụp khiến người ta dễ dàng nảy sinh hiểu lầm.” Đường Hạo Tuấn mím đôi môi mỏng, trầm giọng đáp lại.
Cách quay chụp này vốn thường hay thấy trong giới giải trí.
Nhất là đám paparazzi, gần như ai cũng biết.
Lâm Giai Nhi âm thầm nuốt nước bọt: “Hoá ra là vậy à? Vậy rốt cuộc người đụng trúng bác trai và bác gái là ai?”
“Người của Đường Mãnh.” Đường Hạo Tuấn nói ra từng câu từng chữ.
Lâm Giai Nhi lại hít sâu một hơi: “Là bác cả Đường? Bác ấy… Sao bác ấy lại làm chuyện như vậy? Bác ấy không phải anh trai ruột của bác trai sao?”
“Nhà giàu không có tình thân.” Đường Hạo Tuấn ngước mắt nhìn cô ta, giọng nói không mang chút tình cảm nào.
Trái tim Lâm Giai Nhi chợt thắt lại.