CHƯƠNG
“Không đâu.” Tống Vy lắc đầu.
Hạ Bảo Châu thấy cô kiên quyết, không khuyên được, chỉ đành thở dài đưa điện thoại sang.
Tống Vy nhận lấy, đặt ở bên tai: “Hạ.”
“Vy Vy, tớ nói cho cậu một tin tức tốt, tổng giám đốc Đường…”
“Anh ấy không ngoại tình.” Tống Vy ngắt lời Giang Hạ.
Hạ Bảo Châu cũng kinh ngạc há to miệng: “Vy Vy, cậu xác định như thế sao?”
Giang Hạ cũng rất tò mò vì sao Tống Vy lại khẳng định như thế.
Tống Vy cười cười: “Lúc chúng tớ làm hòa đã nói phải tin tưởng lẫn nhau, cho nên tớ tin tưởng anh ấy sẽ không có lỗi với tôi.”
Lúc đó cô chỉ bị ảnh chụp chọc giận, không kịp nghĩ nhiều, cho nên mới giận đến mức nhập viện.
Nhưng trong quá trình bị đưa vào bệnh viện, đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, cho nên cô tự hỏi, tự hỏi khả năng Đường Hạo Tuấn ngoại tìn.
Cuối cùng kết quả chính là không có khả năng.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn đã biết gương mặt thật của Lâm Giai Nhi, sao có thể ngoại tìn.
Cho nên chuyện này chắc chắn còn có uẩn khuất gì đó.
“Được rồi, chúc mừng cậu, Vy Vy, tổng giám đốc Đường không ngoại tình, tất cả đều là Lâm Giai Nhi tính toán, cô ta…”
Giang Hạ kể lại toàn bộ quá trình bắt gian.
Tống Vy nghe cô kể cô sờ Lâm Giai Nhi, cảm giác cực kỳ không xong, cuối cùng dở khóc dở cười: “Hạ, cậu vất vả rồi.”
“Đúng vậy, tớ hi sinh lớn lắm đó, dơ như thế, cái tay của tớ chắc chắn sẽ thối rửa.” Giang Hạ nhìn cánh tay vừa mới sờ Lâm Giai Nhi, ra vẻ oán giận nói.
Trong lòng Tống Vy vô cùng ấm áp.
Có một cô bạn thân như thế chính là chuyện hạnh phúc nhất đời cô.
“Cảm ơn Hạ, chờ tớ về nước, chắn chắn sẽ báo đáp cho cậu, không phải cậu thích cái túi bạch kim của Vance sao, tớ tặng cậu.”
Hai mắt Giang Hạ sáng rực: “Thật không?”
Đó chính là thương hiệu Blue Blood của tập đoàn Đường Thị, cho nên mỗi một sản phẩm túi xách của Vance cực kỳ đắt đỏ, giá cả chưa bao giờ ít hơn chín con số.
Chiếc túi xách bạch kim kia tuy là sản phẩm của hai năm trước, nhưng cả thế giới chỉ có mười cái, làm cho đến tận bây giờ cũng có rất nhiều mợ chủ và cô chủ nhà giàu có muốn có được.
Nhưng hiện tại chỉ còn một cái, đặt ở cửa hàng chính của Vance, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, Vance vẫn luôn không bán chiếc túi kia.
“Đương nhiên là thật.” Tống Vy cười gật đầu.
Đường Hạo Tuấn tính toán sẽ tặng cho cô chiếc túi kia vào ngày sinh nhật, cho nên mới luôn đặt ở trong tiệm.
Bây giờ cô có thể nói ra, đưa cho Hạ.
“Tốt quá, cảm ơn Vy Vy.” Giang Hạ hưng phấn nhảy dựng lên.
“Không cần cảm ơn, cậu giúp tớ và Hạo Tuấn chuyện lớn như thế, làm vậy là chuyện tất nhiên, đúng rồi, bây giờ Hạo Tuấn thế nào rồi?” Tống Vy quan tâm hỏi.
Lúc nãy Hạ đã nói, Đường Hạo Tuấn bị bỏ thuốc.