Triệu Quốc Đống tỉnh lại đã là hơn h sáng. Đã lâu rồi hắn không uống nhiều như vậy, nó làm hắn thoải mái hơn cả khi quan hệ nam nữ. Rượu Bích Ngọc Nhũ càng uống càng ngọt nhưng sau đó lại làm người ta ngây ngất. Triệu Quốc Đống nằm trên giường rất vui vẻ.
Tối qua vò rượu Bích Ngọc Nhũ năm cân đã được hắn, Đường Diệu Văn, Hoắc Vân Đạt uống hết. Trong đó hắn uống ít nhất một nửa. Bích Ngọc Nhũ có độ trên , uống hơn hai lít khiến Triệu Quốc Đống tự nhận uống giỏi cũng không chịu nổi. Về phần Đường Diệu Văn đã sớm được nâng ra ngoài, chỉ còn hắn và Hoắc Vân Đạt ở lại uống hết.
Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt đi lúc nào Triệu Quốc Đống không nhớ. Tâm trạng vui vẻ làm hắn về nhà rồi lăn ra ngủ. Cũng may Vân Duệ biết hôm nay hắn đã xin nghỉ nửa ngày.
Biểu hiện của Toàn Lực Trí không có gì lạ, thậm chí còn có vẻ vui mừng vì Đường Diệu Văn không phải là nhận hối lộ. Nhưng Triệu Quốc Đống biết tên này lộ rõ ánh mắt nuối tiếc.
Triệu Quốc Đống không rõ đối phương muốn nhân cơ hội nhằm vào mình, hay là bản tính thích cho quan chức ngã ngựa, thích người khác run sợ trong tay y?
Nói tóm lại đây không phải là tâm lý được mọi người chấp nhận.
Chuyện thực ra rất đơn giản, Lữ An Bang mang chè, rượu tới nhà Đường Diệu Văn nhưng vì ngày thứ hai, thứ ba Đường Diệu Văn không về nhà, vợ Đường Diệu Văn liền gọi thư ký của Đường Diệu Văn mang chè, rượu lên huyện. Mà bởi vì vợ Đường Diệu Văn không thấy có gì khác lạ nên chồng về cũng không nhắc đến chuyện này.
Đường Diệu Văn đã sớm dặn vợ nếu có khách mang chè, rượu tới nhà thì không tiện từ chối, vì vậy đưa lên cho văn phòng huyện, có thể để Đường Diệu Văn lấy ra tiếp khách.
Như vậy vừa tránh được việc làm tổn thương tình cảm của các đồng chí, vừa tránh được việc nói mình nhận hối lộ. Dù sao có chút chè, rượu tính ra cũng mấy ngàn tệ. Bình thường không thấy gì nhưng nếu có người lấy ra nói chuyện thì khó tránh khỏi chuyện bị tình nghi. Cho nên Đường Diệu Văn đã đưa ra ý này.
Cách làm này là do trước đây Đường Diệu Văn học cách làm của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống bình thường không hút thuốc, uống rượu nên ít nhận, có nhận cũng chuyển sang văn phòng.
Ủy ban kỷ luật thị xã đương nhiên sẽ không dễ dàng tin lời vợ Đường Diệu Văn như vậy. Bọn họ lập tức gọi thư ký của Đường Diệu Văn, Chánh văn phòng Huyện ủy Hoa Lâm, lãnh đạo phụ trách việc tiếp đón của văn phòng để xác minh và biết lời đối phương là đúng. Hơn nữa cũng đã tìm được hai hộp trà Thiết Quan Âm với ngàn tệ ở bên trong.
Việc này đều do Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Ích đến Hoa Lâm phụ trách, Toàn Lực Trí nhanh chóng biết được tình hình. Mà bên này Đường Diệu Văn lại hoàn toàn không biết gì. Y chỉ biết Lữ An Bang đã đến nhà mình, mà lúc ấy mình không có nhà, vợ cũng không đưa gì cho mình, còn các thứ khác cũng không có gì đáng nói.
Sự thật chứng minh Đường Diệu Văn không nói dối. Vợ Đường Diệu Văn cũng không nói chuyện này với chồng, mà quà cũng đưa đến văn phòng Huyện ủy. Vụ việc cuối cùng đã tan thành mây khói.
Khi nghe Đường Diệu Văn báo cáo về việc Hoa Lâm thành lập hệ thống hỗ trợ giúp dân chúng gây dựng sự nghiệp đã là h tối, Triệu Quốc Đống gọi cho Hoắc Vân Đạt đến một quán ngồi ăn.
Để Toàn Lực Trí cùng Lạc Dục Thành ngồi trong phòng khách ở văn phòng mình hỏi Đường Diệu Văn là do Triệu Quốc Đống muốn tỏ thái độ hắn tin Đường Diệu Văn không phạm sai lầm kinh tế. Nếu như nói hắn nhìn nhầm người thì Triệu Quốc Đống cảm thấy mình cũng cần xem lại cách phán đoán, dùng người của mình.
Tảng đá này rơi xuống làm tâm trạng Triệu Quốc Đống tốt hơn nhiều.
Rời giường rửa mặt, Triệu Quốc Đống gọi điện cho Cù Vận Bạch.
Trên Tv đã đưa tin Bắc Kinh bắt đầu đón đợt tuyết đầu tiên, trời dần chuyển lạnh. Hắn quan tâm hỏi làm Cù Vận Bạch cũng thấy ấm áp.
Con vẫn ở bên Hongkong, Cù Vận Bạch gần như hàng tuần đều bay sang Hongkong ở bên đó một hai ngày rồi bay về Bắc Kinh. Có đôi khi bảo mẫu cũng mang con cô đến Bắc Kinh vài hôm nhưng khá hiếm. Bình thường chỉ khi Cù Vận Bạch quá bận không có thời gian sang Hongkong thì mới làm vậy.
Cù Vận Bạch thuê bảo mẫu khá đắt, Usd Hongkong một tháng, coi như bằng nhân viên quản lý của một công ty bình thường. Nhưng Cù Vận Bạch thấy cũng đáng vì bảo mẫu làm rất tốt.
Trong một năm sinh con Cù Vận Bạch cũng học được tiếng Anh không ít từ bảo mẫu – người tốt nghiệp đại học chính quy. Nói chuyện giữa hai người gần như đều bằng tiếng Anh. Điều này cũng làm Cù Vận Bạch khá tự hào. Mà con cô luôn được nghe tiếng Anh cũng có lợi cho trí thông minh.
Triệu Quốc Đống cũng đã lên Bắc Kinh thăm con. Phải nói đứa bé càng lớn càng giống Cù Vận Bạch, nhất là cặp mắt giống hệt mẹ. Cù Vận Bạch nói bây giờ con còn nhỏ không nhìn ra, có lẽ lớn sẽ trông giống bố.
Cù Vận Bạch bây giờ rất bận, tập đoàn Thiên Phu đã chuyển trọng tâm sang bên bất động sản. Khi thị trường bất động sản nóng lên thì không ai có thể bỏ qua khoản lợi nhuận khổng lồ từ nó. Cù Vận Bạch ngoài việc phụ trách công việc hành chính hàng ngày của tập đoàn ra, còn phải phụ trách Thiên Phu ở các khu vực phía Bắc. Ngoài Thiên Tân ra, Thiên Phu cũng đã thành lập các công ty bất động sản ở Trầm Dương, Đại Liên, Thanh Đảo, cũng nhanh chóng mở rộng nghiệp vụ.
Một mình Kiều Huy phụ trách toàn bộ thị trường bất động sản của Thiên Phu trong cả nước là không thể. Vì thế ở thị trường phương Bắc ngoài Bắc Kinh ra còn đâu đều dần giao cho Cù Vận Bạch. Mặc dù Cù Vận Bạch chỉ là người giám sát chung nhưng do mấy công ty con mới thành lập, lượng công việc khá nhiều khiến Cù Vận Bạch gần như không có thời gian gặp Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống cảm thấy sau khi sinh con, Cù Vận Bạch vốn chú ý đến mình đã chuyển sang con gái. Điều này làm hắn cảm thấy có chút mất mát. Hai người chủ yếu gọi điện trao đổi là chính. Còn gặp mặt thì một hai tháng chưa chắc có một lần.
Đời người chính là như vậy, hợp tan là duyên phận. Hắn và Cù Vận Bạch mặc dù không đến mức tan nhưng bây giờ Cù Vận Bạch có sự nghiệp khiến trạng thái tinh thần tốt hơn trước nhiều. Hơn nữa còn có con gái làm chỗ dựa nên Triệu Quốc Đống phát hiện Cù Vận Bạch trông còn nhiều sức sống hơn trước.
Sau đó Triệu Quốc Đống gọi cho Cổ Tiểu Âu, nhưng Cổ Tiểu Âu tắt máy, có lẽ cô chưa ngủ dậy hoặc không ở trong nước.
Hắn định thử việc buôn điện thoại cả sáng. Bình thường hắn hiếm khi có thời gian rảnh đến thế.
Từ Trình Nhược Lâm đến La Băng, từ chị em Từ Xuân Nhạn đến Lam Đại cùng Kiều San, Đồng Úc, cuối cùng còn có Khấu Linh cùng Mễ Á, Hàn Đông cùng Phùng Minh Khải. Triệu Quốc Đống phát hiện mình gọi điện làm đối phương vui mừng, hưng phấn. Điều này làm hắn có chút xấu hổ và tự trách, lâu như vậy mình ít liên lạc với bọn họ.
Chẳng lẽ mình bận đến độ không có thời gian gọi điện tâm sự sao? Hình như không phải, hình như mình đã lười đi, công việc có người khác báo cáo, thư ký bố trí, mình quyết định. Mà cuộc sống riêng của mình thì sao? Phải để người khác chủ động gọi ư? Vì thân phận của mình tăng lên sao?