Cả buổi sáng Triệu Quốc Đống nhốt mình trong phòng gọi điện. Bắt đầu từ Phùng Minh Khải, hắn gọi thông cho mọi người. Đã lâu hắn không thoải mái đến thế làm hắn tìm được niềm vui thú. Trần Đông Chiêu, Lôi Hướng Đông, Phòng Tử Toàn, Khâu Nguyên Phong, Đồng Mạn cùng các đồng nghiệp trên bộ, mỗi cuộc điện của hắn đều làm đối phương ngạc nhiên, đồng thời cũng làm Triệu Quốc Đống thấy an ủi.
Triệu Quốc Đống biết mình gọi điện có chút đột ngột, thậm chí làm đối phương bỏ máy xuống phải suy nghĩ một lúc lâu, nhưng hắn thấy không sao cả. Làm một Bí thư thị ủy có lẽ đã lâu hắn không trải nghiệm cảm giác vui vẻ của thanh niên, mấy năm qua hắn gần như chưa trải qua cuộc sống vui vẻ của người đồng lứa, mà chỉ dồn tâm trí vào trong công việc. Vì công việc mà hắn đã mất đi nhiều thứ.
Ba tiếng hai cục pin hết, máy bàn trong phòng ngủ lần đầu phát huy tác dụng của nó.
….
Ứng Đông Lưu ném mạnh tập báo cáo lên bàn sau đó chắp tay sau lưng đứng lên đi tới trước cửa sổ. Bên trong phòng khá ấm áp nhưng lại làm y cảm thấy có chút xúc động khó hiểu. Ứng Đông Lưu mở cửa, một làn không khí lạnh đập vào mặt làm người ta tỉnh táo lên không ít.
Rừng tùng bên ngoài mọc dày đặc, màu xanh đập vào mắt làm Ứng Đông Lưu tỉnh táo lại không ít. Y cố hít sâu một hơi, trận mưa đêm qua làm nhiệt độ giảm xuống vài độ. Thành phố An Đô đã chính thức vào mùa đông.
Mùa đông An Đô đối với người phương Bắc chính là sự dày vò. Mặc dù nhiệt độ không quá thấp nhưng không có khí ấm, thi thoảng lại có những trận mưa kèm tuyết, mặt đất ướt át khó chịu. Một mùa đông âm u làm người ta không thể thoải mái nổi.
Làm Ứng Đông Lưu càng khó chịu chính là số liệu kinh tế trước mắt. Năm sắp kết thúc nhưng số liệu kinh tế các thành phố, thị xã trình lên làm y không vui nổi.
- Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, lúc này người được thư ký trực tiếp đưa vào không hỏi ý kiến Ứng Đông Lưu chỉ là Dương Kính Quang. Ứng Đông Lưu lạnh nhạt nói:
- Vào đi.
Dương Kính Quang vừa vào đã nhận ngay cơn gió lạnh. Y không ngờ Bí thư Đông Lưu lại mở cửa sổ khiến điều hòa mất đi tác dụng.
- Bí thư Ứng, thời tiết hôm nay thay đổi, ngài phải chú ý giữ sức khỏe. Thời tiết An Đô khác với ở Bắc Kinh, u ám, ẩm ướt, thay đổi nhiều. Ngài không cẩn thận một chút là sẽ bị cảm.
Dương Kính Quang cầm một tập văn bản đi tới.
- Tôi bây giờ đang rất khó chịu, thêm chút cảm cũng không sao.
Ứng Đông Lưu có chút tức giận nói. Chỉ khi có y và Dương Kính Quang ngồi riêng y mới có thể nói chuyện tùy ý.
- Ha ha, Bí thư Ứng, xem ra ngài đã dần biến thành người An Nguyên chúng tôi rồi. Ngay cả mấy câu tục ngữ của An Nguyên cũng nói thành thạo như vậy.
Dương Kính Quang cười ha hả nói. Y nhìn thấy bản báo cáo số liệu kinh tế trên mặt bàn làm việc của Ứng Đông Lưu là biết nguyên nhân đối phương không vui.
Tốc độ tăng trưởng kinh tế cả nước năm nay rất cao. An Nguyên tăng tốc không chậm nhưng chỉ xếp hạng trung bình của cả nước, còn kém không nhỏ so với mấy tỉnh thành xếp ngay trên. Nhất là Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đặt mục tiêu hết khóa này sẽ đạt thứ tư toàn quốc nhưng bây giờ xem ra mục tiêu càng lúc càng xa vời.
- Bí thư Ứng, tôi vừa nhận được điện trên chính phủ. Bộ trưởng Hứa – Bộ đường sắt trong tuần tới có thể đến An Nguyên chúng ta, thị sát tình hình xây dựng đường sắt An Tương và quy hoạch đầu mối giao thông đường sắt ở An Đô.
Dương Kính Quang giơ tờ fax lên nói:
- Ngoài ra phó giám đốc ngân hàng phát triển quốc gia sang tuần tới cũng sẽ đến An Nguyên khảo sát việc xây dựng các hạng mục trọng điểm quốc gia và tình hình sử dụng tài chính.
- Ừ tôi biết rồi. Bộ trưởng Hứa sớm đã xác định đến An Nguyên chúng ta. An Nguyên chúng ta một hai năm nay đầu tư không ít vào làm đường nhưng tổng thể mà nói vẫn rơi ở phía sau, mà xây dựng đường sắt cũng khá đình trệ, cũng cần phải nhanh chóng hoàn thành. Nếu không sẽ ngăn cản sự phát triển của Nam Hoa, Thông Thành. Nhất là Nam Hoa thì giao thông chính là nguyên nhân lớn nhất ngăn cản sự phát triển của bọn họ.
Ứng Đông Lưu nhíu mày nói:
- Đường sắt An Tương tiến triển cũng không nhanh, hy vọng Bộ trưởng Hứa đến có thể mang lại tin tức tốt.
- Đúng thế, đầu tư xây dựng đường sắt và quốc lộ của An Nguyên chúng ta luôn lạc hậu so với các tỉnh thành lân cận. Tôi thật ra cảm thấy tỉnh cần đẩy mạnh xây dựng phát triển giao thông, nhất là đường nối giữa các thành phố, thị xã với tỉnh, tỉnh cũng nên có hành động. Không nên chỉ đổ trách nhiệm xuống cấp dưới, nhất là một số nơi có kinh tế không phát triển mà muốn bọn họ bỏ ra vài chục triệu làm đường thì không thực tế. Tôi cảm thấy tài chính tỉnh cần phải phát huy tác dụng mới được.
Dương Kính Quang suy nghĩ một chút và nói.
- Kính Quang, tỉnh cũng có khó xử của tỉnh. Các thành phố, thị xã bên dưới cũng không đến mức nghèo khó như anh nghĩ đâu. Mấy hôm trước Mục Cương đến báo cáo công việc, nói là Ninh Lăng đang tích cực xúc tiến cải tạo quốc lộ từ Nam Hoa đến Nam Độ, Vân Lĩnh đến Ninh Lăng. Nhưng tài chính Nam Hoa không đủ, mặc dù có ý này nhưng mãi không khởi động, vậy mà Ninh Lăng đã động. Ninh Lăng đang cải tạo quốc lộ đến Vân Lĩnh, mà đoạn từ Vân Lĩnh đến Nam Hoa qua Vân Lĩnh cũng đã được khởi công. Nhưng Nam Hoa tụ tập tài chính vẫn còn thiếu nên hy vọng tỉnh hỗ trợ.
Ứng Đông Lưu thở dài nói:
- Chính sách của tỉnh chỉ có thể hỗ trợ một chút mà thôi. Nam Hoa lại muốn đẩy hết lên tỉnh thì sao có thể được. Bọn họ không nghĩ đến sự khó xử của tỉnh.
- Ha ha, Bí thư Ứng, cái này có thể thấy biểu hiện của Ninh Lăng khác. Chỉ cần đạt được mục đích coi như là bản lĩnh.
Dương Kính Quang cũng nói giúp Nam Hoa một chút. Vương Đình Hoa là Thị trưởng Nam Hoa là người có đầu óc linh hoạt, có quan hệ khá tốt với Dương Kính Quang nên Dương Kính Quang thấy mình cần nói giúp Nam Hoa.
- Hừ, anh không cần nói giúp Vương Đình Hoa. Tôi cũng biết điều kiện kinh tế của Nam Hoa có hạn, nhưng anh nói xem tình hình tài chính trước đây của Nam Hoa kém hơn Ninh Lăng bao nhiêu?
Ứng Đông Lưu lắc đầu nói:
- GDP của Nam Hoa năm ngoái là tỷ, thu tài chính của thị xã là , tỷ. GDP năm ngoái của Ninh Lăng chưa đầy tỷ, thu thuế chưa đầy , tỷ. Cho dù thu thuế của Ninh Lăng năm nay tăng lên thì có thể vượt qua Nam Hoa quá nhiều sao?
- Hơn nữa tôi vẫn cho rằng nếu đầu tư xây dựng cơ sở vật chất mà anh cứ dựa vào tài chính bên trên thì đó không phải biện pháp. Làm như thế nào lôi kéo được tài chính thì nó sẽ phản ánh tầm nhìn của Đảng ủy, chính quyền một nơi. Đầu óc có rộng mở, linh hoạt hay không sẽ thể hiện rõ năng lực bộ máy.
Dương Kính Quang im lặng không nói.
Xu thế phát triển năm nay của Ninh Lăng quá nhanh. Nhật báo kinh tế thậm chí lấy tiêu đề “Con hổ đến từ An Nguyên” để khen ngợi sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng. Nhất là khen về việc Ninh Lăng xác định chính xác việc phát triển ngành năng lượng mới, tài liệu mới và thiết bị ô tô, toàn lực cải thiện hoàn cảnh đầu tư, đẩy mạnh thu hút đầu tư, đạt hiệu quả rất lớn. Bài báo này làm cho cả tỉnh An Nguyên xôn xao.
Mà Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy khiến sự phát triển khác của các tỉnh thành còn lại trong tỉnh không đáng nhắc đến. Ngay cả Hoài Khánh cùng Vĩnh Lương hai năm trước vẫn đứng đầu cả tỉnh cũng bị Ninh Lăng ném lại rất xa. Căn cứ số liệu hiện nay thì dù là tăng tốc GDP, tăng giá trị sản lượng công nghiệp hay tăng thu tài chính thì Ninh Lăng đều tăng rất cao. Điều này mặc dù có nguyên nhân khách quan là do trụ cột kinh tế năm trước của Ninh Lăng kém nhưng nó cũng được coi là kỳ tích trong phát triển kinh tế.
Mà đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Ứng Đông Lưu chấp nhận để Lục Kiếm Dân và Vưu Liên Hương từ Ninh Lăng điều đến nơi khác làm lãnh đạo chủ yếu.
Dương Kính Quang cũng có thể cảm nhận được áp lực mà Ứng Đông Lưu đang gặp phải. Khi Ninh Pháp làm Bí thư An Nguyên, An Nguyên phát triển rất nhanh, kéo gần khoảng cách với tỉnh Chiết. Nhưng tỉnh Chiết năm nay lại tăng tốc quá nhanh, lại giựt lại khoảng cách với An Nguyên. Đây là đả kích mà Ứng Đông Lưu không thể chịu nổi. Vì thế chỉ cần là việc có lợi cho sự phát triển của An Nguyên, Ứng Đông Lưu sẽ không hề do dự ủng hộ.
Biểu hiện của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng đúng là rất tốt, làm cho Ứng Đông Lưu phải khen ngợi trong hội nghị Thường vụ tỉnh ủy. Một Bí thư thị ủy tuổi, mới nhận chức năm rưỡi đã có thể tạo thành tích tốt như vậy. Thời gian trước một vị lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ Trung ương đến An Nguyên khảo sát, Ứng Đông Lưu khi nhắc tới việc bồi dưỡng, rèn luyện cán bộ trẻ thì cũng đã nói đến Triệu Quốc Đống. Lúc ấy Dương Kính Quang còn nhớ rõ vị lãnh đạo kia rất hứng thú với Triệu Quốc Đống.