- Kính Quang, tốc độ tăng trưởng của An Nguyên năm nay giảm đi, áp lực của chúng ta rất lớn. Mấy hôm trước tôi lên Bắc Kinh báo cáo công việc, Phó Thủ tướng Giác Hoa rất quan tâm đến sự phát triển của An Nguyên chúng ta. Phó Thủ tướng hy vọng An Nguyên có thể một lần nữa phát triển nhanh trở lại. Hiện nay chiến lược phát triển phía tây đã được đẩy mạnh, khu vực trung tây phát triển với tốc độ kinh người, mà khu vực ở giữa lại chậm đi. Vì thế Phó Thủ tướng rất kỳ vọng vào An Nguyên chúng ta.
Mặt Ứng Đông Lưu lúc này trông rất nặng nề. Dương Kính Quang chú ý hai bên mai Ứng Đông Lưu đã có sợi bạc.
- Bí thư Ứng, tôi cũng cẩn thận phân tích tình hình phát triển An Nguyên chúng ta trong năm và thấy An Nguyên phát triển không cân bằng, có xu thế hai cực. Mà có nhiều nguyên nhân tạo thành như vậy.
Dương Kính Quang chậm rãi nói:
- Ninh Lăng, Vĩnh Lương cùng Hoài Khánh phát triển rất nhanh, tốc độ tăng trưởng đã kéo cho kinh tế toàn tỉnh ta tăng mấy phần trăm. Mà mấy thành phố lớn về kinh tế như An Đô, Miên Châu cùng Kiến Dương năm nay lại phát triển chậm đi, không tương xứng với tình hình cả nước. Mà Đường Giang, Lô Hóa cùng Vinh Sơn bởi vì nguyên nhân lịch sử nên phát triển trì trệ. Tỉnh ủy mới điều chỉnh bộ máy các nơi này, điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp cũng cần thời gian mới thấy có hiệu quả. Mà mấy các nơi khác phát triển có mừng có lo.
- Tôi cảm thấy kinh tế An Nguyên năm sau sẽ có khởi sắc thì vừa phải điều chỉnh cơ cấu sản nghiệp, về phần khác cũng cần phải tìm điểm đột phá. Ví dụ như Kiến Dương, Miên Châu cùng với Lam Sơn vốn là trụ cột kinh tế của An Nguyên chúng ta, bây giờ tốc độ phát triển lại chậm hẳn. Vấn đề này tôi thấy chính là điều rất quan trọng, nếu muốn cho An Nguyên chúng ta khôi phục phát triển kinh tế một lần nữa thì cần phải đẩy mạnh phát triển mấy thành phố này.
Ứng Đông Lưu biết Dương Kính Quang tránh đề cập tới An Đô. Trên thực tế kinh tế An Đô chậm phát triển đi rất nhiều. Ngay khi cả nước phát triển rất nhanh thì tốc độ tăng trưởng của An Đô năm nay lại chỉ đạt ,%, thấp hơn tốc độ tăng trưởng của tỉnh %, nó kéo theo cả nền kinh tế của tỉnh xuống thấp.
Quan hệ của Thị ủy, Ủy ban An Đô không hài hòa, Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy An Đô – Tôn Liên Bình và Thị trưởng Diêu Văn Trí có nhiều điểm không nhất trí khiến bộ máy hai bên mâu thuẫn nghiêm trọng. Ứng Đông Lưu có chút không hài lòng với cách làm của Tôn Liên Bình, đã từng phê bình trong hội nghị dân chúng ở Tỉnh ủy về công việc An Đô.
Tôn Liên Bình cũng đã tự mình trao đổi với Ứng Đông Lưu, từng hai lần đưa ra ý kiến Tỉnh ủy nên cân nhắc điều chỉnh Diêu Văn Trí, điều này càng làm Ứng Đông Lưu phản cảm.
Ứng Đông Lưu không đồng ý với Tôn Liên Bình. Mặc dù y cũng không quá thích Diêu Văn Trí, nhưng Ứng Đông Lưu cảm thấy sự phát triển kinh tế của An Đô chủ yếu nằm bên Thị ủy. Mà bản thân Tôn Liên Bình có trách nhiệm lớn ở việc này.
An Đô là vấn đề lớn nhất nhưng An Đô là thành phố cấp phó tỉnh, Tôn Liên Bình lại còn là Phó bí thư Tỉnh ủy, mới đến An Nguyên được hai năm. Ứng Đông Lưu nếu muốn thông qua trình tự bình thường để điều chỉnh là rất khó khăn. Trung ương sẽ không đồng ý.
Ứng Đông Lưu không suy nghĩ việc này nữa mà nghĩ đến mấy thành phố mà Dương Kính Quang nói.
Miên Châu, năm đứng thứ hai về kinh tế của An Nguyên, lực lượng giáo dục, khoa học kỹ thuật hùng hậu, phát triển mạnh ngành cơ giới chế tạo, luyện thép, khai thác quặng, mấy ngành này chống đỡ cho kinh tế Miên Châu. Bởi vì hai ba năm qua phát triển chậm nên bị Vĩnh Lương cùng Kiến Dương vượt qua.
Thành phố Kiến Dương có mấy ngành tiêu biểu như thiết bị phát điện, máy móc động cơ, dụng củ quang học, đồng hồ. Thành phố Kiến Dương vẫn cạnh tranh vị trí thứ hai với Miên Châu, nhưng tốc độ tăng trưởng cũng đã chậm lại, năm ngoái khó khăn lắm mới vượt qua Miên Châu thì lại bị Vĩnh Lương vượt mặt, vẫn không thể thoát khỏi vị trí thứ ba, hơn nữa còn có thể bị Hoài Khánh bắt kịp.
Lam Sơn có các ngành chủ yếu về sắt thép, phân bón, khai thác quặng mỏ chiếm / GDP toàn thành phố, có tài nguyên du lịch phong phú, mấy năm qua phát triển ngành du lịch tốt, dần trở thành điểm tăng trưởng, tốc độ kinh tế vững vàng.
Chủ yếu vẫn là hai thành phố công nghiệp chủ yếu của An Nguyên là Miên Châu và Kiến Dương, cùng với An Đô khiến cho kinh tế toàn tỉnh phát triển chậm lại.
- Kính Quang, tôi thấy Miên Châu và Kiến Dương là mấu chốt. Ngành sản nghiệp trụ cột của hai thành phố này khá ổn định nhưng làm sao giữ ổn định và có đột phá là một vấn đề lớn. Có phải là nên cân nhắc đưa ngành nghề mới vào, cải tạo kết cấu sản nghiệp, ở điểm này tôi thấy Miên Châu cùng Kiến Dương thiếu đổi mới. Tại sao Ninh Lăng vốn chỉ có mỗi ngành thiết bị điện, tài liệu chế tạo bây giờ có thể kéo sang ngành năng lượng mới, tài liệu mới, quyết đoán lựa chọn hai hạng mục mới này, trở thành tâm điểm của cả nước thì Thị ủy Miên Châu và Kiến Dương cần phải suy nghĩ, học hỏi.
Ứng Đông Lưu suy nghĩ và nói.
- Bí thư Ứng, tôi vẫn suy nghĩ tình hình phát triển của Ninh Lăng. Hiện nay Ninh Lăng về cơ bản không có công ty nhà nước thuộc thị xã. Ví dụ như công ty trách nhiệm hữu hạn máy biến thế Ninh Lăng đã do Tập đoàn quốc điện khống chế cổ phần chính, Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia Ninh Lăng chỉ chiếm % cổ phần. Mà mấy công ty nhà nước khác như Nhà máy rượu Ninh Lăng, nhà máy phân bón Ninh Lăng đều cải cách và thành công ty tư nhân. Các công ty mới tiến vào Ninh Lăng hầu hết đều là công ty cổ phần hoặc công ty tư nhân. Tại sao Ninh Lăng có thể trở thành thiên đường cho kinh tế tư nhân phát triển như vậy, mà các nơi khác vốn là điển hình trước đây như Hoa Dương, Kiến Dương bây giờ lại không thể so sánh?
Câu hỏi mà Dương Kính Quang đưa ra làm Ứng Đông Lưu động tâm. Dương Kính Quang có sức quan sát và phân tích rất nhạy bén, đây là điểm Ứng Đông Lưu coi trọng Dương Kính Quang nhất, là nguyên nhân tại sao Ứng Đông Lưu kéo Dương Kính Quang về làm trợ thủ cho mình.
- Anh có ý gì?
Ứng Đông Lưu gật đầu nói.
- Tôi muốn tự mình mang một tổ khảo sát đến Ninh Lăng vài hôm, xem bọn họ phát triển ngành nghề mới có kinh nghiệm gì đáng phổ biến không?
Dương Kính Quang nói:
- Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy làm người ta rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ mặc dù có liên quan đến việc đưa vào các hạng mục lớn nhưng vẫn cảm thấy có thứ đáng để học hỏi, nhân rộng. Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh đã gửi sang Tỉnh ủy nói Viện nghiên cứu kinh tế vĩ mô – Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng rất hứng thú với sự phát triển vượt bậc của Ninh Lăng trong năm qua, muốn tới Ninh Lăng khảo sát. Tôi thấy cũng vừa lúc để tôi tới điều tra một chút.
Ứng Đông Lưu ngẩn ra nói:
- Tổ khảo sát từ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia? Bao giờ tới?
- Sang tuần sau, có năm người. Tôi nghĩ văn phòng nghiên cứu chính sách Tỉnh ủy chúng ta cũng có thể cử hai người cùng đi với bọn họ, thêm năm người bọn họ là tám người, đi một xe du lịch là đủ.
Dương Kính Quang cười nói.
- Tuần sau? Tuần sau có không ít việc, hay là anh bảo lão Thường dẫn người đi?
Ứng Đông Lưu nói.
- Bí thư Ứng, tôi nghĩ mình đi một chuyến là tốt nhất. Tôi vẫn muốn xuống các quận, huyện của Hoa Lâm xem, trao đổi với lãnh đạo của quận, huyện, hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, xem quy hoạch ngành nghề của bọn họ. Ninh Lăng đạt được kỳ tích này có thể thông qua tôi và người của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia tìm hiểu được hết thì có lẽ sẽ có tác dụng tham khảo cho cách thành phố, thị xã khác của An Nguyên chúng ta.
Dương Kính Quang kiên trì nói.
- Ồ, nếu như vậy thì anh phải đi rồi. Chẳng qua tôi đề nghị anh chọn một chút, chủ yếu hiểu chính sách và việc đổi mới chế độ của bọn họ, cùng với việc đổi mới đó có tác dụng như thế nào đến phát triển kinh tế. Mấy hôm trước Vi Phong nói đến việc một huyện ở Ninh Lăng dám thành lập quỹ tài chính đảm bảo việc cho dân chúng gây dựng sự nghiệp, dùng đó làm đòn bẩy thúc đẩy đầu tư dân gian. Ngoài ra tôi cũng nghe nói chính quyền Ninh Lăng đã chủ động tiếp xúc với Ngân hàng nhân dân tỉnh, Ngân hàng Công thương tỉnh, ngân hàng thương mại tỉnh mời bọn họ lập chi nhánh ở Ninh Lăng. Điều này chứng minh Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng chăm chú làm việc. Tôi muốn biết tại sao Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng có thể nghĩ như vậy mà các nơi khác trong tỉnh không thể nghĩ ra?
Ứng Đông Lưu nói làm Dương Kính Quang phải thở dài một tiếng. Bí thư Ứng có thể nói lo lắng ở mức từ trước đến giờ chưa từng có. Nhất là khi thấy cả nước phát triển nhanh như vậy, các tỉnh thành anh em đều đuổi nhau, An Nguyên lại phát triển không như ý khiến cho Bí thư Ứng rất không hài lòng.
Trước mặt người ngoài Ứng Đông Lưu còn có thể giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khi trước mặt Dương Kính Quang thì Ứng Đông Lưu mới có thể thả lỏng tâm trạng mình.
Nhưng có một số việc anh có gấp cũng không được. Sự phát triển kinh tế của một tỉnh không phải một sớm một chiều là thay đổi hẳn. Hiện tượng như Ninh Lăng là quá ít, anh không thể hy vọng nơi nào cũng được như vậy.
Làm như thế nào tìm được biện pháp để phổ biến ra cả tỉnh, xúc tiến kinh tế toàn tỉnh phát triển là vấn đề cụ thể và phức tạp. Hơn nữa nó còn cần không ngừng thay đổi theo thời gian, phải không ngừng tìm biện pháp và đột phá, chỉ mong lần này mình đến Ninh Lăng là có hiệu quả.