- Ở vấn đề quy mô thì quốc gia và tỉnh chủ trương cẩn thận một chút, sản lượng quá lớn cũng không tốt, ảnh hưởng tới liên doanh. Mà Hàn Quốc muốn chính là thị trường Trung Quốc, tạm thời không nghĩ đến xuất khẩu. Nhưng Hàn Quốc cho rằng quy mô cần tăng lên, chủ trương trong giai đoạn một đã xong toàn bộ.
Thái Chánh Dương suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Ngoài ra còn vấn đề nội địa hóa. Hàn Quốc cho rằng các công ty thiết bị ô tô của tỉnh còn kém, tỷ lệ nội địa hóa cao là không thực tế, chất lượng sản phẩm khó thể đảm bảo. Mà ngành thiết bị ô tô của Trung Quốc tập trung chính ở ven biển, giá thành vận chuyển tăng cao, cho nên yêu cầu chúng ta giảm tỷ lệ nội địa hóa.
- Vấn đề quy mô thì có thể thả lỏng một chút, nhưng phải có điều kiện trao đổi. Hàn Quốc nhất định phải đầu tư kỹ thuật và mẫu xe tiên tiến vào Công ty liên doanh. Thị trường Trung Quốc không phải hạng hai, nếu sản xuất ô tô ở Trung Quốc thì tiêu thụ chính là ở Trung Quốc, nhất định phải đưa sản phẩm tốt nhất vào thị trường.
Triệu Quốc Đống nói:
- Về phần tỷ lệ nội địa hóa thì có thể yêu cầu công ty sản xuất thiết bị ô tô của Hàn Quốc tới tỉnh mà. Ủy ban nhân dân cũng có thể đưa ra chính sách ưu đãi, cũng lôi kéo các công ty thiết bị ô tô duyên hải lập nhà máy ở An Nguyên. Như vậy chẳng những giải quyết vấn đề nội địa hóa, còn thúc đẩy ngành sản xuất thiết bị ô tô của An Nguyên phát triển.
- Theo tin tức em biết thì có một số công ty sản xuất thiết bị ô tô duyên hải cũng tham gia Hội chợ thương mại An Đô, xem ra bọn họ nhằm vào việc liên doanh giữa tập đoàn Daewoo và nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên. Nếu tỉnh hoặc thành phố có thể tổ chức đại diện các công ty này gặp mặt phía hiệu quả để bàn bạc, cùng lúc có thể khiến các công ty này tiến vào An Đô, hoàn toàn đủ để gánh vác tỷ lệ nội địa hóa. Chúng ta phải khiến các công ty này hiểu về hoàn cảnh đầu tư của An Đô.
Thái Chánh Dương rất chăm chú lắng nghe. Y thừa nhận vấn đề này mặc dù mình có nghĩ đến nhưng không sâu sắc và toàn diện như Triệu Quốc Đống, nhất là biện pháp giải quyết mà Triệu Quốc Đống đưa ra rất khả thi.
- Chú đó, anh nói chú sao nóng lòng muốn mời anh đi uống café như vậy, thì ra là có ý ở việc này. Chẳng qua chú nói có lý, nhưng lúc này quyền không phải ở Thành phố An Đô, mà là quốc gia và tỉnh. Mấy ý tưởng này của chú thì anh có thể nói với Phó chủ tịch tỉnh Tần.
Thái Chánh Dương do dự một chút, dù sao nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên không phải công ty của Thành phố An Đô, quá tích cực sẽ khiến lãnh đạo có ý kiến.
Tần Hạo Nhiên là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, nói chuyện cũng có trọng lượng. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nếu Thái Chánh Dương đưa ra ý tưởng không nặng không nhẹ thì chưa chắc Tần Hạo Nhiên đã chú trọng.
- Anh băn khoăn thì em biết, nhưng nếu liên doanh thành công đó sẽ là cơ hội tốt với sự phát triển của An Đô. Chỉ điểm này anh có thể báo cáo với Bí thư Ninh Pháp, thậm chí trực tiếp báo cáo với Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh. Bí thư Ninh không phải là Phó bí thư Tỉnh ủy sao? Anh đây là vì sự phát triển của An Đô, em nghĩ bất cứ lãnh đạo nào cũng không trách cán bộ một lòng muốn làm tốt công việc.
Thái Chánh Dương bị lời của Triệu Quốc Đống làm động tâm. Chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa có ấn tượng tốt đối với y.
Vị chủ tịch tỉnh lúc trước làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cũng có tác dụng lớn đối với việc y lên làm Phó thị trưởng. Bởi vì trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh không ngừng nghe ý tưởng của Thái Chánh Dương, qua đó được hầu hết Thường vụ tỉnh ủy đồng tình, y mới có thể lên làm Phó thị trưởng. Mà Phó bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Thị ủy An Đô- Ninh Pháp cũng có ấn tượng tốt đối với Thái Chánh Dương.
Nghe nói Ninh Pháp và Tô Giác Hoa trước đây có quan hệ khá tốt, đương nhiên đây chỉ là tin đồn. Rốt cuộc hai người có quan hệ thân hay không thì chỉ hai người mới biết.
Thấy Thái Chánh Dương động tâm, Triệu Quốc Đống nói thêm:
- Anh phải tận dụng thời cơ, nếu qua đi sẽ không trở lại đâu. Nếu có thể thì trong hiệp định phải ghi rõ tập đoàn Daewoo nhất định cần trong thời gian nhất định phải đạt tới số lượng sản phẩm nhất định. Nhưng em nghĩ việc này không vấn đề gì, thị trường trong nước càng lúc càng mở rộng, thiếu chính là sản phẩm tốt. Em tin lãnh đạo tỉnh thấy rõ điểm này, thiếu là có ai nói ra hay không?
Thái Chánh Dương gật đầu nói:
- Chuyện này sau khi anh báo cáo với Bí thư Ninh rồi nói tiếp. Quốc Đống, chú ra sức xúc tiến việc này có phải là suy nghĩ cho ngành sản xuất ô tô hoặc cho sản xuất ô tô An Nguyên không? Hay là còn có ý gì?
- Ha ha, nếu chuyện này thành thì tức là lời em nói có tác dụng một chút, anh cảm ơn em thế nào đây?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Cảm ơn chú? Chú muốn làm gì?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Rất đơn giản, khu Khai Phát Giang Khẩu bọn em hy vọng công ty kéo một vài nhà máy sản xuất thiết bị ô tô tới. Khu Khai Phát Giang Khẩu cũng có một phương hướng thu hút đầu tư, đó chính là muốn xuất hiện các nhà máy sản xuất thiết bị ô tô cung cấp cho Công ty liên doanh giữa tập đoàn Daewoo và nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên. Nói cách khác em muốn biến khu Khai Phát Giang Khẩu thành trụ sở sản xuất thiết bị ô tô lớn nhất An Nguyên, đây là mục tiêu theo đuổi của khu Khai Phát Giang Khẩu.
Thái Chánh Dương gật đầu và thàm than Triệu Quốc Đống cuối cùng đã đi tới bước này, không còn giới hạn bên cơ quan công an. Mặc dù không biết trong đầu Triệu Quốc Đống nghĩ gì nhưng cũng cho y không ít ý tưởng hay.
Ngoài hai bài lần trước, y cũng ngầm tỏ thái độ với chủ tịch tỉnh Tô Giác Hoa về chính sách thu thuế mấy tháng nay. Tô Giác Hoa mặc dù không tỏ thái độ rõ ràng nhưng từ việc An Nguyên tăng mạnh thu thuế là biết có vấn đề. Sang năm khi chính sách thuế tăng lên, cách làm này sẽ khiến tỉnh giảm áp lực tài chính.
Đầu người này đúng là không bình thường, bây giờ Triệu Quốc Đống cuối cùng đã bước đi bước đầu tiên, mình có phải nên giúp để Quốc Đống nhanh phát triển không?
Triệu Quốc Đống về đến khách sạn đã là hơn h tối. Thái Chánh Dương dùng xe dưa Triệu Quốc Đống về khách sạn. Trên đường Thái Chánh Dương còn nói đùa Triệu Quốc Đống sao không mua nhà ở An Đô.
Bây giờ giá nhà ở An Đô không quá cao, số không nhiều. Chính xác mà nói bây giờ dân chúng An Đô còn chưa ý thức được việc buôn bán nhà đất. Theo hắn biết thì phải năm thì việc kinh doanh nhà mới phát triển. Bây giờ muốn mua nhà không khó, không đắt.
Nhìn khu vực phồn hoa là đường An Thái và Bình Khang, theo cải tạo làm nhiều nhà mới được xây dựng. Nhưng theo Triệu Quốc Đống biết giá không cao nhưng bán khá khó khăn.
Nếu có thừa tài chính thì hắn đúng là nghĩ đến việc đầu cơ đất, tầm mười năm là lãi quá lớn. Nhưng suy nghĩ này lóe lên rồi mất, chỉ riêng việc làm ở Tân Châu cũng hết tiền của hắn.
Lúc này Triệu Quốc Đống có chút nuối tiếc giấc mơ sao không rõ ràng một chút. Nếu mình có thể rõ ràng biết được phong ba trong thị trường chứng khoán thì tốt biết bao?
Hoàng Trung Kiệt đứng trên ban công tầng bốn lặng lẽ nhìn Triệu Quốc Đống từ trên xe đi xuống. Đèn xe của Phó thị trưởng đúng là rất chói mắt, chiếc xe rời đi. Hoàng Trung Kiệt mặc dù không nhìn ra xe gì nhưng có thể khẳng định xe Santana của khu Khai Phát không thể so sánh.
Hoàng Trung Kiệt tưởng tượng không ra ai lại dùng xe như vậy đưa Triệu Quốc Đống về, điều này làm y có chút tò mò. Chẳng qua y biết không nên hỏi nhiều.
Triệu Quốc Đống về phòng, Hoàng Trung Kiệt đang nằm trên giường xem Tv:
- Chủ nhiệm Triệu về rồi ư?
- Ừ, tôi cùng bạn đi uống café và nói chuyện.
Triệu Quốc Đống cởi áo ngoài rồi nói:
- Đúng là thành phố tốt thật, hoạt động giải trí về tối cũng phong phú. Rảnh rỗi đi uống café, nghe nhạc, nói chuyện.
- Ồ? Chủ nhiệm Triệu đi đâu uống café mà có piano thế?
Hoàng Trung Kiệt có chút kinh ngạc nói.
- Quán café của khách sạn Giả Nhật Hoa Viên, cũng không có bao người vào đó.
Triệu Quốc Đống nói.
Khách sạn Giả Nhật Hoa Viên? Hoàng Trung Kiệt ngẩn ra một chút. Đối với một người ở An Đô thì còn lạ gì khách sạn Giả Nhật Hoa Viên. Đây là khách sạn ngoại giao lâu năm nhất An Đô, sau hai lần cải tạo, mở rộng nên đã thành một trong hai khách sạn năm sao của An Đô. Uống café ở khách sạn Giả Nhật Hoa Viên cần bao tiền?
Dùng bao tiền là nhỏ, vấn đề nằm ở chỗ người cấp độ như Triệu Quốc Đống mà vào đó có hơi quá không? Hoàng Trung Kiệt không cho rằng Triệu Quốc Đống khoe khoang với mình làm gì.