Công việc sáng hôm sau rất đơn giản. Đám người Triệu Quốc Đống đến ban tổ chức Hội chợ thương mại nộp tài liệu, đồng thời cũng lấy một chút tin tức liên quan tới các công ty, nhà máy tới đây. Hơn nữa cũng có một vị trí ở khu dành cho Thành phố An Đô.
Tỉnh An Nguyên là đơn vị tổ chức nên có ưu thế tự nhiên. Có vị trí khu triển lãm tốt nhất, hơn nữa diện tích lớn hơn các tỉnh khác. Thành phố An Đô càng thêm bắt mắt. Chẳng qua vị trí của Huyện Giang Khẩu lại kém.
Giang Khẩu nằm ở sau lưng của cả đoàn, nói cách khác khách tới phải đi vòng qua sau lưng các gian khác mới thấy Huyện Giang Khẩu. So sánh với mấy quận Hoa Khê, Thiên An, Bích Trì, Huyện Hoa Dương thì kém quá nhiều.
- Như thế này thì Giang Khẩu chúng ta làm như thế nào mà thu hút đầu tư?
Tôn Cầm bực mình nói:
- Chủ nhiệm Cù, đám người cục Chiêu thương sao quá đáng vậy? Không nói các quận, ngay cả mấy huyện như Hoa Dương, Vọng Đường sao cũng có thể có vị trí tốt hơn chúng ta?
Cù Vận Bạch cũng có chút tức giận, lúc trước việc liên lạc với cục Chiêu thương do Bành Hiểu Phương phụ trách. Bây giờ Bành Hiểu Phương không tới, muốn hỏi y cũng vô dụng.
- Bỏ đi, chuyện đã như vậy thì làm ầm lên cũng không tác dụng. Chúng ta chuẩn bị thôi.
Cù Vận Bạch thở dài một tiếng mà nói:
- Chẳng qua vị trí kém thì người không chú ý sẽ không thể đi tới bên này.
- Đúng thế, người biết đến khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta đã không nhiều, như thế này thì ai còn nhớ tới khu Khai Phát Giang Khẩu? Chủ nhiệm Bành làm việc không có trách nhiệm.
Tôn Cầm không bỏ qua việc này:
- Trước đó một tháng đã chuẩn bị mà còn như vậy sao? Có muốn làm Phó chủ nhiệm nữa hay không, Trưởng phòng Hoàng, anh thấy sao?
Hoàng Trung Kiệt cười cười không trả lời.
Triệu Quốc Đống cũng hiểu việc này hơi quá. Đám người cục Chiêu thương rõ ràng là thấy kinh tế Giang Khẩu không phát triển nên không ưu tiên bằng Hoa Dương, Vọng Đường. Nhưng ngay cả mấy huyện như Trường Tân, Huyện Mai có kinh tế tương đương Giang Khẩu mà cũng có vị trí tốt. Đây là trách nhiệm của Bành Hiểu Phương.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh thấy mặc dù cũng có bàn nhưng không có quảng cáo giới thiệu, xem ra đây là do mấy huyện khác không thèm tới chỗ này. Bảo sao lúc nãy hắn còn thấy huyện Lộc Sơn dán quảng cáo ở bên quận Hoa Khê, rõ ràng là dán ở chỗ khác.
- Chủ nhiệm Cù, tôi thấy tờ quảng cáo này cũng được đó, còn không?
- Còn, lần này chúng ta đã thuê công ty quảng cáo An Đô làm, thể hiện tất cả những gì đẹp nhất của Giang Khẩu ra. Bởi vì lo bị rách nên đã mua thêm một tấm dự bị.
Tôn Cầm nói.
- Chủ nhiệm Cù, chị thấy nếu chúng ta dán tờ quảng cáo này ở chỗ đường giao nhau kia, vừa lúc có thể đối diện Khu hội chợ, liếc mắt là thấy. Chúng ta chỉ cần dùng bút màu làm chỉ dẫn, như vậy sẽ thể hiện rõ khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta. Xung quanh không có ai muốn tới thì chúng ta hoàn toàn có thể dán hết tờ quảng cáo lên, chiếm trọn cả một khu vực thì sao không làm.
- Như vậy cũng tốt, chỉ sợ sẽ làm đám người cục Chiêu thương không đồng ý. Cứ như vậy sẽ đoạt lấy danh tiếng của mấy khu Khai Phát các Quận.
Hoàng Trung Kiệt lắc đầu nói:
- Sợ là không được.
- Không thử thì sao biết được. Nếu không chúng ta chỉ có thể uất ức ở đây vài ngày. Chủ nhiệm Cù thấy sao?
Cù Vận Bạch cắn răng một cái. Vị trí này chỉ sợ đến khi Hội chợ thương mại kết thúc cũng không có mấy ai chú ý tới:
- Tiểu Tôn, cô lập tức đi làm mấy mũi tên đỏ và dán lên tấm băng rôn của chúng ta. Chiều nay treo lên, tôi thấy hôm nay có chút nhà đầu tư tới hội chợ. Hội chợ thương mại lần này có lẽ có không ít nhà đầu tư từ ngoài tới.
- Chủ nhiệm Cù, chúng ta có nên thông báo với cục Chiêu thương không?
Hoàng Trung Kiệt nhíu mày nói.
- Thông báo gì? Chỉ cần chúng ta vừa đi nói là bọn họ không đồng ý, nói gì mà ảnh hưởng tới hình ảnh chung của Thành phố An Đô, không phù hợp tiêu chuẩn.
Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Kệ bọn họ, nếu có chuyện để tôi đối phó. Chủ nhiệm Cù, chị chỉ cần trốn ở phía sau không ra mặt là được.
Triệu Quốc Đống cũng đang rất tức giận. Đám người cục Chiêu thương này hơi quá đáng, đẩy tới khu vực gần Wc như vậy thì có phải muốn chơi người ta không?
Ăn trưa xong, mấy người tìm một quán trà gần hội chợ mà vào ngồi nghỉ. Triệu Quốc Đống lại gọi Trường Xuyên và Đức Sơn tới nghe hai thằng nói tiến triển về hạng mục kia. Nhất là hắn muốn nghe chuyện Trường Xuyên bàn với ngân hàng bên Tân Châu. Trường Xuyên thể hiện khá chín chắn khiến Triệu Quốc Đống vui vẻ.
Trong ấn tượng của Triệu Quốc Đống thì đến năm thì ngành sản xuất này mới bộc phát. Hắn nhớ nhất là cuộc chiến giữa nước Nhạc Bách, núi Nông Phu… chẳng qua bây giờ còn gần hai năm mới tới, hơn nữa bây giờ mới phát triển thì chắc không sợ bị mấy công ty kinh doanh nước suối lớn kia chú ý.
- Đức Sơn, Trường Xuyên, anh chỉ nhắc hai thằng một điều, mọi việc phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Nếu như có lúc bước không trúng hòn đá thì chúng ta sẽ nên làm như thế nào? Phải chuẩn bị mọi trường hợp. Anh không nói nhiều, cách làm cụ thể thì câu vừa rồi của Đức Sơn rất đúng. Đó chính là hai thằng không quá quen ngành sản xuất này, như vậy chỉ cần thuê một người quản lý đáng tin cậy là được. Mới đầu thì hai thằng phải nắm giữ tiêu thụ và tài chính, sau này chỉ cần nắm giữ tài chính là được. Đây là tiêu chuẩn của nhà đầu tư.
Triệu Quốc Đống dừng một chút rồi nói tiếp:
- Anh vốn muốn nói chuyện khác với hai thằng, nhưng bây giờ mới bắt đầu nên chưa cần, không nên nóng lòng mong thành công, nhưng phải nắm chắc thời gian. Bây giờ ngành sản xuất kinh doanh nước suối này mới bắt đầu, anh đoán không lâu nữa nó sẽ đến thời kỳ phổ cập.
Ba người đang nói chuyện thì máy nhắn tin của Triệu Quốc Đống vang lên. Đức Sơn đưa điện thoại di động tới, Triệu Quốc Đống gọi lại thì thấy Tôn Cầm thở hổn hển nói:
- Chủ nhiệm Triệu, có chuyện rồi. Chúng ta treo quảng cáo lên thì người của cục Chiêu thương muốn hạ xuống, không cho chúng ta treo ở đó. Chủ nhiệm Cù đang tranh cãi với bọn họ.
- Tôi về ngay.
Triệu Quốc Đống đứng lên nói:
- hai thằng đi làm việc đi, suy nghĩ nhiều vào, bàn với nhau nhiều vào.
- Anh, có chuyện à? Có cần bọn em đi giúp không?
Đức Sơn hỏi.
- Mày đi? Mày đi làm gì? Cút ngay, đây là việc công, đâu đến lượt mày quan tâm.
Triệu Quốc Đống bực bội vỗ đầu Đức Sơn.
Đức Sơn đã lâu không bị ai vỗ đầu như vậy. Y sờ sờ đầu thì Triệu Quốc Đống đã sớm chuồn đi.
Triệu Quốc Đống vội vàng đi vào hội chợ. Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng của Cù Vận Bạch:
- Chúng tôi treo quảng cáo ở đó có chắn tầm mắt ai, cũng không ảnh hưởng tới mỹ quan, tại sao không được? Nếu cục Chiêu thương có thể cung cấp vị trí như các huyện khác thì chúng tôi lập tức hạ xuống.
- Tiểu Cù, lúc trước do lão Bành chấp nhận cơ mà. Vị trí các huyện đã được xác định là dựa theo ý của lãnh đạo thành phố. Bây giờ Giang Khẩu làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc quy hoạch chung của Thành phố An Đô chúng ta. Giang Khẩu nổi lên thì còn gì là hình ảnh của cả Thành phố An Đô?
Một giọng đàn ông vang lên:
- Tuyệt đối không được.
- Cục trưởng Lao, anh vừa nói quảng cáo của khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi rất đẹp, sao bây giờ lại nói ảnh hưởng tới hình tượng của Thành phố An Đô? Đây là khu vực công cộng, chúng tôi làm lộ rõ Giang Khẩu cũng không ảnh hưởng tới lợi ích của ai. Ngay cả Ban tổ chức cũng không can thiệp, tại sao người một nhà lại làm khó nhau?
Triệu Quốc Đống lần đầu thấy miệng lưỡi của Cù Vận Bạch sắc bén như vậy. Người đàn ông trung niên cao gầy tức giận nói:
- Tiểu Cù, lời này của cô là có ý gì? Trong này có nguyên nhân gì chứ? Đây là vì khu Khai Phát Giang Khẩu làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới bố trí chung của Thành phố An Đô.
- Đơn giản như vậy sao? Quảng cáo tuyên truyền này ảnh hưởng tới bố trí chung của Thành phố An Đô sao? Cục trưởng Lao, cái mũ to như vậy thì tôi không nhận nổi đâu. Nếu lần này Thành phố An Đô thu hút đầu tư không tốt, anh không đổ hết trách nhiệm lên tôi sao? Tôi không rõ nếu khách vì quảng cáo của Giang Khẩu mà tới chỗ chúng tôi thì sẽ không đầu tư ở cách Quận, huyện khác của thành phố sao?
- Chủ nhiệm Cù.
Triệu Quốc Đống đi vào.
- Chủ nhiệm Triệu, anh tới vừa lúc. Cục Chiêu thương yêu cầu chúng tôi hạ quảng cáo xuống, nói chúng ta ảnh hưởng tới hình ảnh An Đô.
Cù Vận Bạch mặc dù đang cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cũng có chút lo lắng. Dù sao đó cũng là đơn vị cấp thành phố, hành vi của mình đúng là hơi quá.
- Chủ nhiệm Cù, đừng để ý bọn họ, bọn họ cũng là đơn vị tham gia Hội chợ thương mại mà thôi, giống chúng ta thì có tư cách gì yêu cầu này nọ? Dù người Ban tổ chức tới thì chúng ta cũng cần lý luận với bọn họ.
Triệu Quốc Đống nhìn đối phương rồi lạnh nhạt nói.