Một đội toàn con trai đổ xô vào quán, An Vy hơi nhướn mày nhìn họ, cô nhận ra quần áo này là đồng phục của đội bóng rổ trường.
"Bác Năm cho bọn cháu cái gì giải nhiệt nha"
Một cậu con trai trong số đó lớn tiếng gọi, An Vy lén lút nhìn cậu ta, trai bóng rổ mà da mặt thật trắng, có khi còn trắng hơn mặt cô nữa.
Bác Năm chủ quán vừa cười vui vẻ vừa cất tiếng hỏi lại: "Trưa này mà mấy đứa cũng tập nữa hả?"
"Sắp có cuộc thi với trường khác nên bọn cháu cần luyện tập nhiều hơn."
Chàng trai ngồi gần chỗ An Vy nhất lên tiếng, anh quay lưng về phía cô nhưng cô nhận ra giọng nói này là của Minh Khang - lớp trưởng lớp chuyên toán, anh hiện cũng là đội phó của đội bóng rổ. An Vy cúi đầu nhìn ngang nhìn ngược, dừng lại ở bịch bánh tráng còn dở trên bàn, toàn thân bắt đầu thấy nóng, trong lòng điên cuồng gào thét "Đừng để ý tui, đừng để ý tui"
"Ý, kia chẳng là bí thư lớp chuyên Anh sao, anh nhận ra em nha"
An Vy cảm tưởng như người mình trở thành tấm kính, nứt vỡ rồi lách cách rơi xuống đất, đã bảo đừng để ý cô rồi mà, tên khốn nào lại đánh tiếng vậy. Minh Khang quay lại phía sau, ánh mắt anh nhìn cô khiến cô cảm thấy hai tai mình đang đỏ ửng lên, vội xõa tóc che đi.
"Chào, chào mọi người."
Làm ơn đi có được không hả? Cô không phải Lâm Tuệ, cô sợ nhất là một mình đối diện với đám đông đấy, nhất là trong đám đông này, lại có Minh Khang.
"À, anh nhận ra em rồi. Em là cô gái hay đi cùng cô bé Lâm Tuệ hung dữ đó."
Minh Khang mở lời, An Vy vò vò vạt áo không dám nhìn thẳng vào anh. Cuối cùng cô gọi bác chủ quán thanh toán tiền, xếp hai chồng sách lên nhau.
"Mọi người cứ ngồi chơi, em đi về trước."
"Để anh giúp em"
"Dạ?"
Sau đó thì mọi người cũng có thể đoán ra được, An Vy lết từng bước trên đường, tay cô chỉ cầm đúng hai quyển sách lấy lệ nhưng lại cảm thấy mỗi bước chân đều nặng thế này. Minh Khang đi song song với cô, anh ôm chồng sách cao, rất vui vẻ nói chuyện với cô. An Vy nguyền rủa trong lòng: "Lâm Tuệ chết tiệt, nếu không phải nhà ngươi vứt đống của nợ này cho tao thì... huhu... khoảng cách quá gần...cảm giác tử nạn sắp tới rồi"
Lâm Tuệ đang đi cùng Phan Hiểu Dương, hắt hơi mấy tiếng, thắc mắc xoa xoa mũi mình. An Vy không phải lại nói xấu gì cô rồi chứ. Lơ đãng một chút, nhìn lên đã thấy Phan Hiểu Dương cách xa cả đoạn, cô vội vàng đuổi theo.
"Phan Hiểu Dương, tôi nói cậu nghe. Cậu sao có thể đi bộ cũng đi nhanh như vậy hả? Cậu gấp cái gì, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu."
Phan Hiểu Dương đeo headphone màu trắng, cũng không biết đang mở âm lượng bao nhiêu, lại hoàn toàn phớt lờ lời cô nói. Lâm Tuệ vươn tay cướp lấy headphone của Phan Hiểu Dương, chụp vào tai mình.
"Để coi cậu đang nghe nhạc gì."
Cô hơi khựng lại một chút, phát hiện tai nghe này vốn không có nhạc, toàn bộ lời nói của Lâm Tuệ từ đầu đến cuối, Phan Hiểu Dương căn bản đều nghe được, nhưng hắn không hề có phản ứng hay bất kì từ ngữ đáp trả nào.
"Phan Hiểu Dương, cậu rõ ràng nghe thấy lời tôi nói."
Phan Hiểu Dương vươn tay về phía cô, hắn luôn tránh nhìn đối diện với Lâm Tuệ, điềm đạm nói: "Trả cho tôi."
Lâm Tuệ giấu headphone ra sau lưng, cười với hắn, mà nụ cười này...ừm, có lẽ là có chút sở khanh (==")
"Cậu hôn tôi một cái, tôi liền trả cho cậu."
Biết mà, biết mà, hai má Phan Hiểu Dương lại bắt đầu đỏ lên rồi. Lâm Tuệ hận không thể lăn xuống đường mà cười một trận lớn.
"Đừng đùa nữa, trả cho tôi."
"Vậy cậu không hôn tôi cũng được, để tôi hôn cậu một cái."
"..."
Mặt Phan Hiểu Dương đã đỏ như cà chua chín, Lâm Tuệ nhìn hắn vừa thấy buồn cười vừa thấy tội nghiệp, đang định không trêu hắn nữa, thì nghe hắn ấp úng nói: "Cậu...cậu muốn...hôn vào đâu?"
"!?"
Âm lượng càng lúc càng nhỏ xíu, tới lượt Lâm Tuệ sững mấy giây á khẩu, trên đời lại có thể còn tồn tại loại con trai ngây thơ như tên này sao? Cô che miệng ho mấy cái, tâm tư đấu tranh kịch liệt, cô thế này có bị gọi là nữ lưu manh chiếm tiện nghi của con trai nhà lành không ~~ Trong khi Lâm Tuệ còn chưa phản ứng gì, giọng người bên cạnh bé xíu thương lượng
"Vào tay được không?"
"..."
Thấy Lâm Tuệ im lặng không nói, Phan Hiểu Dương lại tưởng cô đang không đồng tình với hắn, gương mặt hắn đỏ bừng bừng, tiếp tục thương lượng:
"Vậy...vào trán được không?"- Cúi đầu ấp úng.
"..."
"Vậy...vậy...một cái vào má thôi." - Vô cùng bất đắc dĩ
"..."
"Cậu muốn hôn chỗ khác cũng được. Nhưng nụ hôn đầu của tôi, đừng cướp đi được không"
Lâm Tuệ rốt cuộc không nhịn nổi, ôm bụng cười một trận haha hô hô giữa đường, khiến người lạ đi qua cũng phải tò mò nhìn mấy cái. Này, cô nói nghe tên này không phải cũng quá đáng yêu rồi đi
"Cậu không muốn bị tôi cướp đi nụ hôn đầu, thì cậu giữ lại cho ai?" - Nghiêm túc nghi vấn
"Cho vợ tương lai." - Thành thật trả lời.
Lâm Tuệ nhíu nhíu hàng lông mày lá liễu xinh đẹp, nghiêng đầu nhìn Phan Hiểu Dương. Ánh nắng trên đầu xuyên qua tán lá, trở thành từng giọt nhỏ vàng rộm, hắt trên mái tóc gọn gàng của hắn. Trong một khắc, tim cô đập loạn, phát hiện bản thân càng ngày càng yêu thích chàng trai này. Lâm Tuệ đưa trả headphone cho Phan Hiểu Dương, kiên định nói: "Tôi sẽ không cướp nụ hôn đầu của cậu đâu. Nhất định có một ngày, tôi khiến cậu phải chủ động trao nó cho tôi."
Lâm Tuệ nháy mắt, nụ cười của cô rất đẹp, cánh môi hồng đào nở rộ, kiễng chân hôn lên trán Phan Hiểu Dương một cái. Hắn nắm headphone trong tay, nhìn theo bóng lưng nhỏ của cô gái đang nhảy nhót vui vẻ phía trước, vô vàn phức tạp ẩn hiện trong ánh mắt, không thể hình dung.