An Vy tung uỵch một cái, chồng sách trên tay cô đổ xô xuống giường, mấy quyển nặng trịch đè lên chân Lâm Tuệ.
"Này này Trần tiểu thư, mày có thể nhẹ nhàng hơn một chút với tài sản của người khác không hả, nếu để hội yêu sách thế giới biết mày ở đây đối xử với số sách quý này như vậy, nhất định sẽ lập đàn tế mày ba ngày đêm."
"Con bà nó, còn không phải số sách này của mày hại tao một trận thê thảm, tao không đem toàn bộ đốt sạch vẫn là nhẹ tay lắm rồi."
An Vy chống tay đạp Lâm Tuệ đang cuốn chăn trên giường mấy cái, miệng không kìm được văng một câu chửi thề. Tất nhiên, cả Lâm Tuệ và An Vy đều không phải thục nữ, việc cô chửi thề cũng không có gì để ngạc nhiên, nhưng An Vy thường rất ít thể hiện ra ngoài hơn. Lâm Tuệ bật dậy khỏi chăn, miệng cười ha hả thích chí, để cô bạn này của cô phải kích động như vậy, rốt cuộc cũng chỉ có một người mà thôi. Cô vươn tay kéo An Vy xuống giường, đôi mắt cô sáng rực lên dồn hỏi
"Thế nào, thế nào? Có tình chàng ý thiếp đến tia điện bay đầy trời không"
An Vy vừa mới hùng hổ đứng đó, thế mà nghe xong câu hỏi của Lâm Tuệ, lại đỏ mặt ngượng ngập, hất Lâm Tuệ một cái
"Tình chàng ý thiếp cái đầu mày. Tao đang ngồi ăn bánh tráng thì đội bóng rổ vào, tao muốn chuồn về trước, không ngờ ông ấy lại chủ động muốn cầm hộ tao số sách. Làm tao cả đoạn đường thực ngại."
"Ây, ngại gì mà ngại. Có thể hắn cũng để ý mày rồi chứ sao."
An Vy mặt càng bẽn lẽn hơn, Lâm Tuệ thấy bạn mình ngồi thần ra thì tinh nghịch đưa tay cù cô làm cô không nhịn được phải bật cười. Hai người thoạt đầu là trêu đùa qua lại, cuối cùng lăn lộn ra giường dùng chăn gối ném tứ tung.
Cánh cửa phòng Lâm Tuệ vừa vặn bật mở, một người phụ nữ trung niên xuất hiện, giọng nói bà nghe rất dịu dàng.
"Hai đứa xuống nhà dùng cơm đi, mẹ nấu xong rồi."
Đáp lại là hai tiếng "Vâng" đồng thanh vang lên. Mẹ của Lâm Tuệ - Lâm Dung, là một người phụ nữ rất chu toàn. Ở tuổi , bà mang nét đẹp trẻ trung hơn nhiều vị phụ huynh khác, cả suy nghĩ của bà cũng rất hiện đại và theo kịp giới trẻ, chưa bao giờ ép buộc Lâm Tuệ và anh trai Lâm Khang làm bất cứ điều gì họ không thích. Thế nhưng điều đó cũng không làm mất đi vẻ đằm thắm mặn mà của một người phụ nữ trung niên, cái vẻ đẹp vừa cũ kĩ nhưng cũ vừa hiện đại ấy khiến người khác càng nhìn càng yêu thích, càng nhìn càng ngưỡng mộ. An Vy không biết liệu có phải vì thế mà ngày xưa, chủ tịch tập đoàn Quang Minh - người đàn ông độc thân hoàng kim đã phải lòng bà chỉ sau một cái nhìn.
Mâm cơm bày biện đủ với năm món ăn, một món canh nhìn rất bắt mắt. Lâm Tuệ xoa xoa cái bụng đã lép xẹp của mình, ngó nghiêng qua lại mới nhận ra ba cô và ông anh trai đều không có nhà.
"Ba với anh hai không về ăn cơm hả mẹ."
"Ừ, ba con gặp chút việc phải qua Đài Loan giải quyết, còn Lâm Khang thì bận họp cổ đông"
"Hai đứa ăn cơm đi."
Cơm trắng dẻo ăn rất ngon, thức ăn cũng vừa miệng lên An Vy không nghĩ ngợi ăn liền mấy bát. Bà Lâm Dung liên tục gắp thức ăn cho An Vy.
"Ăn nhiều vào con gái"
"Mẹ cứ kệ con. Con tự ăn được mà."
An Vy vừa nhai nhai nuốt nuốt vừa cười đón thức ăn bà gắp cho, vì chơi với Lâm Tuệ từ nhỏ nên An Vy cũng gọi mẹ Lâm Tuệ là mẹ, và Lâm Tuệ cũng gọi mẹ An Vy như vậy, vừa khéo thay mẹ của hai cô là bạn thân của nhau. Lúc sinh An Vy và Lâm Tuệ, hai người cứ tiếc nuối mất ngày, bảo sao không phải một trai một gái để làm thông gia.
Giờ thấy tình cảm chị em của An Vy và Lâm Tuệ tốt như vậy, hai bà cũng vui theo, chắc mẩm con gái cũng tốt, con gái là phú quý. Sinh một mà được hai, xinh đẹp lại thông minh, là phúc của cả hai nhà Bùi - Nguyễn.
Đúng lúc này, ở cửa xuất hiện thêm một người khác. Chàng trai trạc - tuổi, vóc người rất cao, bộ comple ôm vừa vặn thân hình, mái tóc nâu được cắt gọn gàng, gương mặt anh tuấn, đôi mắt sáng ánh lên những tia kiên định. Nhìn một cái liền khiến cho người đối diện có thể cảm giác được anh mang khí chất của một doanh nhân trẻ.
"Mẹ, con về lấy chút tài liệu bỏ quên."
Để bà Lâm Dung đỡ mất công hỏi, Lâm Khang vừa đặt chân đến cửa đã lên tiếng hỏi luôn, An Vy lên tiếng chào anh, anh chỉ gật đầu một cái, còn Lâm Tuệ phận làm em mà lại không thèm bận tâm, cắm đầu ăn như hổ đói. Có điều Lâm Khang cũng không để bụng, hướng đi thẳng lên lầu trên, được mấy bước, anh dừng chân quay đầu nói với An Vy.
"Máy tính của em anh khắc phục lỗi xong rồi, để trên lầu."
An Vy vừa hay ăn xong, buông vội bát đũa theo anh lên lầu. Lâm Tuệ lúc này mới nhìn mẹ, trong miệng nhai một miếng thịt chua ngọt lớn, lùng bùng nói
"Mẹ, mẹ nói xem có phải anh hai thích An Vy không?"
"Hả?"
Bà Lâm Dung hơi bất ngờ, cứ thần ra nghĩ. Lâm Tuệ sau một trận cười lớn, liền tiếp tục ăn cơm. Cô thích ăn, nhất là cơm mẹ nấu, mỗi món đều hợp khẩu vị, cô ăn cơm ở nhà thường ăn rất nhiều. Con người sống để làm gì chứ, chẳng phải để ăn sao. Ăn rồi mới có thể sống tiếp.
Điện thoại của Lâm Dung reo lên, bà ra ngoài bắt máy. Lâm Tuệ ăn hết đồ ăn còn ăn thêm hai quả cam lớn. Cô thích ăn cam, nước cam, kẹo cam, hay những gì có hương vị cam cô đều thích. Vì sở thích này mà tủ lạnh trong bếp, mẹ cô lúc nào cũng chuẩn bị riêng rất nhiều cam. Trái lại với anh hai không có sở thích gì đặc biệt, cực kì nhạt nhẽo.
Có điều, câu vừa rồi của cô với mẹ là anh hai Lâm Khang hình như thích cô bạn An Vy không phải nói bừa, Lâm Tuệ nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy thực sự kì quái, đã cố gắng xác định mấy lần, vẫn là...vô cùng kì quái.