Ăn cơm tối xong, trời đã tối, lúc Mạnh Chiêu đến quầy thanh toán, Lục Thời Sâm đến bãi đỗ xe lái xe.
“Đơn này đã được ký rồi.” Nhân viên mở hóa đơn nói.
“Không thể nào, có nhầm không?” Mạnh Chiêu quay đầu nhìn chữ bên trên hóa đơn, bên trên thật sự là ký tên của Lục Thời Sâm – lẽ nào Lục Thời Sâm đã ký lúc đi vệ sinh? Rõ ràng đã nói mình mời bữa này, lại có ý gì đây…
Mạnh Chiêu đi ra nhà hàng, Lục Thời Sâm đã lái xe đến trước cửa nhà hàng.
Anh mở cửa xe ra ngồi vào: “Cậu ký hóa đơn trước rồi? Không phải đã nói tôi mời bữa này à?”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì chỉ nhắc nhở anh: “Dây an toàn.”
“Tôi nói này anh Lục,” Mạnh Chiêu thắt dây an toàn, nhìn hắn nói, “Có phải anh cảm thấy cảnh sát chúng tôi sống rất nghèo khó không hả? Được thôi, so với những nhân tài tài chính cấp cao các anh, quả thực sống nghèo khó hơn, nhưng vẫn mời được một bữa cơm mà…”
“Nhà hàng cậu chọn vừa khéo trong phạm vi ký đơn với công ty tôi làm việc, lần sau lại mời đi.” Lục Thời Sâm thản nhiên nói.
“Được rồi,” Mạnh Chiêu dựa vào thành ghế, không dễ gì chọn được một nhà hàng, bữa này bỗng nhiên lại vẫn không mời được, “Vậy nói trước nhá, lần sau trước khi ăn thì gửi phạm vi công ty cậu ký đơn cho tôi trước.”
Lục Thời Sâm lái xe đưa Mạnh Chiêu đến cục thành phố.
Xuống xe, Mạnh Chiêu vòng ra sau xe, đang định mở cốp sau, bỗng nhiên nhận ra bên cạnh có người đang nhìn mình, anh vừa quay đầu, là tổng biên tập của tài khoản công chúng kia, Lư Dương.
Lư Dương đi về phía anh, thoạt nhìn hơi sợ anh: “Cảnh sát Mạnh.”
Xuất phát từ chuyện Triệu Vân Hoa bị ép tự tử, Mạnh Chiêu có ấn tượng không tốt với Lư Dương. Anh nhìn Lư Dương một cái, hơi lạnh lùng hỏi: “Sao cậu ở đây, tìm tôi có việc?”
“Tôi, tôi tới vì muốn nói xin lỗi,” Lư Dương hơi cà lăm nói, “Hôm đó tôi không cố ý, không ngờ bài báo kia sẽ bị chính Triệu Vân Hoa nhìn thấy. Lúc đó nghĩ rằng bài báo này đăng lên, tài khoản chứng thực của tôi có thể hot, người, người nhà tôi đều không ủng hộ việc tôi ra ngoài làm việc…”
“Cho nên cậu muốn thông qua bài báo này chứng minh bản thân đúng không?” Mạnh Chiêu mở cốp sau ra, lại không vội vã lấy máy chủ kia mà quay đầu nhìn về phía Lư Dương nói, “Lượng bài báo đó không thấp, mục đích của cậu cũng đạt được rồi, còn tới tìm tôi làm gì?”
Thấy Lư Dương cúi đầu, mãi không nói lời nào, Mạnh Chiêu không có ý định tốn thời gian với cậu ta, vừa định quay đầu lấy máy chủ, Lư Dương bỗng nhiên vươn tay giữ chặt anh, lo lắng vội vàng nâng cao giọng lên: “Tôi cũng không ngờ bài báo kia sẽ khiến Triệu Vân Hoa tự tử, nếu tôi biết thì sẽ không đăng, mấy ngày tôi không ngủ được, nhắm mắt lại chính là Triệu Vân Hoa đang nhìn tôi chằm chằm…”
Mạnh Chiêu bị cậu ta quấn lấy hơi bực bội nên cắt ngang lời cậu ta: “Vậy cậu muốn xử lý thế nào? Cục thành phố chúng tôi tìm người nhảy đồng xua đuổi tà ma cho cậu?”
Lúc này, Lục Thời Sâm đẩy cửa xe đi tới, đầu tiên hắn nhìn thoáng qua cái tay của Lư Dương cầm cánh tay Mạnh Chiêu, sau đó ánh mắt chuyển lên mặt Lư Dương: “Chuyện gì?”
Bởi vì lần trước Lục Thời Sâm và Mạnh Chiêu cùng đến tìm Lư Dương, rõ ràng Lư Dương ngộ nhận Lục Thời Sâm thành cảnh sát. Cậu ta buông bàn tay đang nắm cánh tay Mạnh Chiêu ra, ngược lại túm Lục Thời Sâm: “Tôi thật sự không cố ý, nếu lúc đó tôi biết…”
“Chuyện đã qua đừng nói lại nữa,” Lục Thời Sâm ngắt lời cậu ta, “Còn có chuyện khác không?”
“Có,” Lư Dương gật đầu như giã tỏi, “Tôi cảm thấy người gọi điện cho tôi có mục đích khác.”
“Nói thế nào?”
“Thật ra người kia không chỉ cung cấp cho tôi sự thật của năm đó, mà hắn còn gửi bài báo hoàn chỉnh đến cho tôi, chính là bài báo tôi đăng lên tài khoản chứng thực kia. Hắn còn đề xuất điều kiện với tôi, nói rằng nếu hôm nay không đăng hắn sẽ cung cấp bài bào cho tài khoản chứng thực khác. Tôi cảm thấy bây giờ vụ án này đang được quan tâm, là chủ đề nóng, nên không thay đổi nội dung, trực tiếp dùng bản hắn gửi cho tôi…”
Manh mối có giá trị như thế, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm liếc nhau. Bàn tay đẩy sau màn lại chuẩn bị bài viết trước, thật sự là chuẩn bị chu đáo chặt chẽ…
“Hắn làm thế nào gửi bài báo cho cậu?” Mạnh Chiêu chuyển ánh mắt về phía Lư Dương, “Hòm thư?”
“Ừ…”
“Có địa chỉ hòm thư không?”
“Có, trong điện thoại của tôi.” Lư Dương lấy điện thoại trong túi ra, mở giao diện hòm thư, đưa cho Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu nhận lấy nhìn thoáng qua, là hòm thư điện tử, không đoán sai, nguồn gửi email này chắc cũng là nước ngoài.
Mạnh Chiêu gửi phần email kia cho mình, lại trả điện thoại cho Lư Dương: “Đừng khóa email này, ngày mai tôi bảo đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật đến chỗ cậu tra nơi gửi email.”
“Được,” Lư Dương gật đầu đồng ý, lại nói, “Cảnh sát Mạnh, tôi muốn đền bù sai lầm lần này.”
Mạnh Chiêu không xem câu nói của cậu ta là chuyện to tát, thuận miệng hỏi: “Cậu muốn đền bù như thế nào?”
Lư Dương buông lời thề son sắt: “Tôi cảm thấy vụ bạo lực học đường này chắc chắn có nội tình khác, tôi muốn tra rõ nội tình.”
“Được rồi,” Mạnh Chiêu đuổi cậu ta, “Cậu cũng đừng xen vào chuyện này nữa, tra án là chuyện của cảnh sát, cậu đừng thêm phiền là đủ rồi.” Anh vác máy chủ lên, đóng cốp xe lại, quay đầu nói với Lục Thời Sâm, “Vậy tôi đi trước, cậu cũng về đi.”
“Lát nữa cậu về bằng cách nào?” Lục Thời Sâm hỏi.
“Chắc đón xe,” Mạnh Chiêu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, “Hơn nữa giờ này xe buýt cũng chưa dừng.”
“Tôi đưa cậu.”
Ngay khi Mạnh Chiêu định nói chuyện, Lư Dương bên cạnh lại nâng giọng lên, nói với Mạnh Chiêu: “Tôi nhất định sẽ tra rõ ràng, cảnh sát Mạnh, tôi là nhà báo, từng thực tập ở tòa báo, còn từng viết bản thảo điều tra, tôi nhất định có thể giúp một tay…”
Thấy Lư Dương không nghe khuyên bảo, Mạnh Chiêu đến gần cậu ta, mặt trầm như nước nhìn cậu ta nói: “Tôi cảnh cáo cậu Lư Dương, đừng tự tác chủ trương, cách xa vụ án này ra.”
Mặt mày anh hơi sâu, lúc vẻ mặt lạnh lùng rất có lực dọa nạt, Lư Dương lập tức không dám lên tiếng.
Mạnh Chiêu nhìn cậu ta mấy giây rồi rời đi.
Đợi Mạnh Chiêu đi xa, Lục Thời Sâm cũng lên xe, Lư Dương mới hậm hực đi.
Nhìn Mạnh Chiêu bước lên bậc thang trước tòa nhà cục thành phố, đi vào đại sảnh, sau khi không thấy bóng dáng, Lục Thời Sâm mới thu lại ánh mắt.
Hắn lấy điện thoại dưới bảng điều khiển trung tâm, mở giao diện danh bạ ra, bấm một cuộc gọi nước ngoài.
Bên kia nhanh chóng bắt máy: “Alo? Cậu lại chủ động gọi điện tới đây, dự định trở về rồi à?”
“Vẫn chưa,” Lục Thời Sâm nói, “Giúp tôi tra một dãy số.”
“Quả nhiên là có chuyện nhờ tôi mới có thể gọi điện mà, được rồi, dãy số gì? Gửi qua tôi xem xem. Đúng rồi, chừng nào thì cậu quay lại, sẽ không ở lại trong nước không quay lại đúng không?”
“Giải quyết chuyện xong sẽ về.”
“Vậy nhanh chóng giải quyết đi, gần đây quản lý cấp cao của công ty nội đấu lại thăng cấp rồi, mệt người quá thể…”
Đối phương bắt đầu phàn nàn một vài tranh đấu nhân sự của quản lý cấp cao công ty, Lục Thời Sâm nhìn xe cộ qua lại ngoài cửa sổ xe, không có hứng nghe lắm, mấy phút sau anh nhìn thấy Mạnh Chiêu chạy từ trong tòa nhà cục thành phố ra, anh mở miệng ngắt lời đối phương: “Tôi còn có việc, cúp trước đây.”
Mạnh Chiêu vốn cho rằng Lục Thời Sâm đã rời đi, nhưng ra khỏi cục thành phố, lại phát hiện xe của Lục Thời Sâm vẫn dừng ở chỗ vừa rồi.
Biểu hiện của Lục Thời Sâm hơi khác thường, Mạnh Chiêu cảm thấy có phần không đúng, có vẻ như hắn đang cố gắng tiếp cận mình. Chỉ vì điều tra rõ sự thật của vụ án này ư? Hình như cũng không giống.
Mạnh Chiêu đến gần xe của Lục Thời Sâm, cong ngón tay gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe theo đó hạ xuống, lộ ra bên mặt của Lục Thời Sâm
Hơn tám giờ tối, đèn đường vàng mờ ven đường chiếu sáng cả con đường, đèn sau xe lao qua vùn vụt trên đường cái. Một nửa bên mặt với đường nét trôi chảy kia ẩn trong ánh sáng mờ trong xe, một nửa được đèn đường chiếu sáng.
Mạnh Chiêu cúi người ghé vào mép cửa sổ xe: “Thật sự đợi đưa tôi về nhà hả?”
“Lên xe đi.” Lục Thời Sâm quay sang nhìn anh.
Mạnh Chiêu nhìn đăm đăm vào mắt Lục Thời Sâm, anh phát hiện màu mắt Lục Thời Sâm hình như nhạt hơn người bình thường một chút. Cũng vì nguyên nhân này, khi Lục Thời Sâm không có biểu cảm, đôi con ngươi này thoạt nhìn càng lạnh lùng, khiến hắn trông giống con ma-nơ-canh- tinh xảo hơn.
Cùng lúc đó, Lục Thời Sâm cũng đang nhìn anh.
Mạnh Chiêu bỗng nhiên hơi tò mò dáng vẻ mất khống chế của Lục Thời Sâm, hình như từ hồi cấp ba mười năm về trước, từ đầu đến cuối Lục Thời Sâm luôn đeo một lớp mặt nạ tỉnh bơ như vậy.
Nhưng hễ là người thì luôn có tình cảm, chỉ cần có tình cảm, sẽ luôn có lúc nào đó mất khống chế. Khi Lục Thời Sâm mất khống chế, gương mặt này sẽ như thế nào? Thật sự rất muốn nhìn xem, Mạnh Chiêu nghĩ.
Nhưng, với ngoại hình, gia cảnh và sự nghiệp vượt trội của của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu thật sự không nghĩ ra Lục Thời Sâm sẽ mất khống chế trong tình cảnh nào.
Sau khi đối mặt một lúc cuối cùng Lục Thời Sâm lên tiếng hỏi: “Nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
“Lúc ở quán đồ nướng cậu cũng nhìn tôi chằm chằm còn gì?” Mạnh Chiêu nói, “Khi đó cậu đang nghĩ gì?”
Lần này Lục Thời Sâm thu hồi ánh mắt trước, hắn chuyển mặt về phía trước: “Có à?”
“Trình độ giả ngu của cậu cũng không cao hơn người bình thường đến đâu… ” Mạnh Chiêu cười một tiếng, đi vòng qua bên kia xe rồi mở cửa xe ngồi xuống.
Xe lái trên đường, Mạnh Chiêu nghĩ đến chuyện năm đó, cảm thấy vẫn phải nói một tiếng cảm ơn với Lục Thời Sâm.
“Ờ thì…” Ngón tay anh đặt lên tay cầm ở cửa xe, nhìn bên ngoài cửa sổ, “Chuyện năm đó, cảm ơn.”
“Hửm?”
“Vụ án của cậu tôi, còn có… quyển sổ kia.”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng, trừ cái đó ra thì không nói gì khác nữa.
Cũng không biết mười hai năm trôi qua, rốt cuộc Lục Thời Sâm còn nhớ chuyện năm đó không.
Cảm giác tồn tại của bản nhạc nhẹ trong xe không cao, khi hai người không nói lời nào có phần quá mức yên tĩnh, Mạnh Chiêu nhắc đến chuyện năm đó: “Đúng rồi, cậu còn nhớ bạn ngồi cùng bàn hồi cấp ba không? Lần trước tôi đến tòa thị chính làm việc còn nhìn thấy cậu ta, nhất thời không nhận ra được, cậu ta tên Ngụy gì ấy?”
“Không nhớ.” Xem ra Lục Thời Sâm cũng không phối hợp với anh để nhớ lại.
“Ngay cả bạn ngồi cùng bàn của cậu cũng không nhớ? Chẳng phải cậu đã gặp là không quên được sao, vậy những bạn học hồi cấp ba cậu còn nhớ ai?”
“Cậu.”
“Trừ tôi ra.”
“Không có.”
Mạnh Chiêu ngẩn ra, bật cười nói: “Đây xem như là vinh hạnh của tôi à?”