Lớp Vỏ Bọc

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-------------

Sáng hôm sau, kỹ thuật hình sự Trương Triều gọi điện cho Mạnh Chiêu: “Khôi phục xong rồi, nhưng hệ thống làm sạch của quán net này rất triệt để, anh dùng hết tất cả vốn liếng rồi, cũng không thể khôi phục hoàn toàn số liệu,” Trương Triều nói trong điện thoại, “Cậu đến xem trước đi.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu đến văn phòng kỹ thuật hình sự một chuyến, đi đến bên cạnh chỗ làm việc của Trường Triều.

Máy chủ mang về từ quán net kia đã kết nối với màn hình, Trương Triều thấy anh đi vào, nói: “Đừng hy vọng quá lớn, chỉ khôi phục được video hai giây.”

Anh ta nhấp vào nút phát, trên màn hình hiển thị ra hình ảnh, gần như là lóe lên rồi kết thúc. Như tóc vàng kia nói, hình ảnh video này thật sự vừa xa vừa mờ, chỉ có thể nhìn rõ mấy thiếu niên mặc đồng phục đứng trên nóc tòa nhà đó. Toàn bộ màu sắc của hình ảnh xám xịt, thế là Triệu Đồng mặc váy đỏ đứng ở mép sân thượng trở thành một vệt sáng bắt mắt nhất bên trong hình.

“Khôi phục được âm thanh chưa?” Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm tấm ảnh kia hỏi.

“Khôi phục rồi, cũng dựa theo lời cậu nói, đã so sánh với âm thanh khi Chu Diễn phát trực tiếp.” Trương Triều đưa cho Mạnh Chiêu một bộ tai nghe.

Mạnh Chiêu đeo tai nghe lên đầu, bên trong vang lên giọng nói của nam sinh trẻ tuổi: “Tởm quá, sao mày không đi chết đi hả?”

Mạnh Chiêu đã xem phát trực tiếp của Chu Diễn khi tran án, lúc này anh phân biệt ra được dễ như trở bàn tay, giọng nói kia hoàn toàn thuộc về Chu Diễn.

Anh lại nhấp vào nút phát mấy lần, sau đó tháo tai nghe ra treo trên cổ, hỏi Trương Triều: “Kết quả so sánh thế nào?”

“Độ giống nhau là chín chín phẩy chín chín phần trăm.”

“Âm thanh này có khả năng mô phỏng tổng hợp không?”

“Khó nói, ” Trương Triều nghiêng người sang, mở biểu đồ so sánh sóng âm trên một màn hình khác, “Tài liệu video chắc đã được nén lại, bây giờ dữ liệu lại hư hại, có hợp thành hay không đúng là khó nói.”

“Chắc là hợp thành, ” Mạnh Chiêu nhìn biểu đồ so sánh sóng âm giống y chang nhau trên màn hình kia, “Giọng nói mười bảy tuổi và hai mươi bảy tuổi không thể hoàn toàn giống nhau.” Anh nói đến đây, ví dụ hiện lên trong đầu lại là Lục Thời Sâm. Lúc đó trong phòng thẩm vấn, anh đã cảm thấy giọng nói của Lục Thời Sâm trầm hơn hồi cấp ba một chút.

“Đúng vậy,” Trương Triều gật đồng biểu thị đồng ý, lại nói, “Đúng rồi, còn có một thứ chắc có tác dụng với cậu.”

“Cái gì?”

Trương Triều nhấn mở một tấm ảnh trên desktop, phóng đại cho Mạnh Chiêu xem.

Mạnh Chiêu lập tức ngẩn ra, đó là hình ảnh sau khi Triệu Đồng tự tử. Triệu Đồng trên tấm ảnh mặc váy đỏ nằm trước tòa nhà hóa chất, sau đầu tràn ra lượng máu lớn, mà người đứng trước mặt cậu là thiếu niên Chu Diễn. Khi đó gương mặt Chu Diễn vẫn non nớt, đang ngẩng đầu nhìn lên lầu.

So với hình ảnh video vừa khôi phục lại vừa rồi, tấm ảnh này rõ ràng hơn nhiều, thảo nào Triệu Vân Hoa nói bà ấy thật sự nhìn thấy Chu Diễn là hung thủ.

Tấm ảnh này có lẽ không phải nội dung được camera quay lại, nó giống như dùng máy ảnh chụp lại hơn. Mạnh Chiêu rơi vào trầm tư, trong nháy mắt tấm ảnh này được chụp, hiện trường phải là cảnh tượng như thế nào?

Anh tưởng tượng mình là Chu Diễn, trên nóc nhà vang lên âm thanh: “Này!”

Chu Diễn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, người kia cầm máy ảnh, “tách” một tiếng, chụp được anh ta và Triệu Đồng đã chết, để lại tấm ảnh chụp chung này.

Người chụp tấm ảnh này, rất có khả năng là hung thủ thật bức tử Triệu Đồng năm đó, cũng rất có khả năng chính là người hướng dẫn Triệu Vân Hoa git cht Chu Diễn…

Nhất định phải đi thăm dò sự kiện bạo lực học đường năm đó, Mạnh Chiêu đưa ra quyết định.

Đi ra khỏi phòng kỹ thuật hình sự, Mạnh Chiêu bắt đầu suy nghĩ điểm bắt đầu của sự kiện bạo lực học đường này. Nhân viên nhà trường nói năng thận trọng về chuyện năm đó, tòa án lại trùng hợp làm mất hồ sơ vụ án năm đó. Điều này có thể trùng hợp à… tên trộm kia sẽ đến tòa án đặc biệt trộm một hồ sơ vụ án?

Chỉ có thể đến tòa án một chuyến nữa, thẩm phán, luật sự hai bên, nhân viên công tác của phiên tòa năm đó, chắc chắn sẽ có người nhớ chi tiết liên quan.

Buổi chiều, Mạnh Chiêu dẫn theo Trình Vận đến tòa án một chuyến.

“Thẩm phán Dư phụ trách lúc đó đã được điều đến tỉnh.” Vẫn là nhân viên lần trước tiếp đãi Mạnh Chiêu, “Về phần nhân viên công tác của phiên tòa, để tôi hỏi giúp anh xem…” Thoạt nhìn đối phương hơi khó xử, “Đã mười năm rồi, thật sự không dễ kiểm tra. Nghe nói khi đó vụ án này vì các bị cáo đều là trẻ vị thành niên nên không bị xét xử công khai, nhân viên có mặt cũng ép xuống càng ít càng tốt,” Cô cho Mạnh Chiêu xem giao diện trò chuyện trong điện thoại, “Đây, tôi hỏi trong nhóm lớn rồi, vẫn không có ai trả lời tôi.”

“Vậy cô còn nhớ luật sư của hai bên lúc đó không?”

“Luật sư của hai bên…” Đối phương hơi tốn sức nhớ lại.

“Là Lục Thành Trạch.” Bên cạnh có người nói.

“Lục Thành Trạch?” Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía người kia, “Chắc chắn không?”

“Chắc chắn,” Người kia gật đầu nói, “Dù sao cũng là nhân vật tài đức vẹn toàn của ngành luật, tôi đây còn có thể không phân rõ. Hơn nữa tôi nhớ Lục Thành Trạch rất đẹp trai, tuyệt đối không giống người bốn mươi tuổi, lúc ấy có rất nhiều người muốn đến xem ông ấy ra tòa, nhưng giống như vừa rồi chị Lâm nói, vụ án vị thành niên không cho phép người không liên quan có mặt, rất nhiều người còn rất thất vọng.”

“Là cậu thất vọng đúng không?” Chị Lâm bên cạnh chế ngạo một câu.

“Em nhớ khi đó chị cũng rất thất vọng mà.” Đối diện cũng trêu lại một câu.

Ra khỏi tòa án, Mạnh Chiêu dự định đến công ty luật Hạo Trạch một chuyến, bởi vì không chắc chắn Lục Thành Trạch có ở đó không, anh gửi tin nhắn Wechat cho Lục Thời Sâm: “Cho tôi phương thức liên lạc của bố cậu.”

Lục Thời Sâm trả lời: “Tìm ông ấy làm gì?”

“Ông ấy là một trong các luật sự của vụ bạo lực học đường kia, muốn tìm ông ấy hỏi thăm chút tình huống.” Mạnh Chiêu cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại: “Bố cậu bận rộn như thế, cũng chưa chắc có ở công ty luật không, tôi hỏi trước đỡ phải đến không một chuyến.”

Lần này Lục Thời Sâm không hỏi thêm gì nữa, gửi một dãy số đến.

Mạnh Chiêu gọi điện thoại cho Lục Thành Trạch, bên kia một lát sau mới nhận. Lục Thành Trạch không chỉ mặt mũi không già, mà giọng nói cũng không nghe ra được tuổi tác: “Alo.”

“Chú Lục, cháu là Mạnh Chiêu ở cục thành phố.” Đầu tiên Mạnh Chiêu tự giới thiệu, lại nói, “Có vụ án muốn tìm chú hỏi thăm tình huống, nếu bây giờ chú tiện, cháu sẽ đến công ty luật một chuyến.”

“À, Tiểu Mạnh hả,” Lục Thành Trạch nói trong điện thoại, “Hôm nay chú ở công ty, cháu qua đây đi.”

Tòa nhà công ty luật Hạo Trạch đã được đổi mới xây lại trong mười năm qua, thoạt nhìn có khí thế hơn, Mạnh Chiêu lái xe đến, bước xuống xe ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng trước mắt này một cái.

Bởi vì vụ án của Mạnh Tường Vũ, lần thứ hai bước vào nơi này, tâm trạng của anh rất khó không sinh ra dao động.

Mười hai năm trước khi anh bước đôi chân nặng nề đi vào tòa nhà này, anh sẽ không ngờ, có một ngày mình sẽ xuất hiện ở đây với thân phận cảnh sát hình sự Mạnh Chiêu.

Giống như mười hai năm trước, văn phòng của Lục Thành Trạch nằm ở tầng sáu, thư ký dẫn Mạnh Chiêu đến cửa phòng làm việc, đầu tiên gõ cửa đi vào báo cáo Mạnh Chiêu đến rồi, đợi thư ký đi ra Mạnh Chiêu mới đẩy cửa đi vào.

Văn phòng của Lục Thành Trạch rộng rãi thoáng mát, ánh mắt đầu tiên Mạnh Chiêu đã nhìn thấy Lục Thành Trạch đang ngồi làm việc trên ghế da sau bàn gỗ thật.

Sau đó anh lại chú ý đến Lục Thời Sâm ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh.

Trước khi Mạnh Chiêu đi vào, hình như hai cha con đang nói chuyện gì đó.

Thấy Mạnh Chiêu đi vào, Lục Thành Trạch dừng bút trong tay, đứng lên vòng qua cái bàn, đơn giản bắt tay với Mạnh Chiêu: “Đến rồi à? Ngồi xuống nói đi.”

Lục Thời Sâm vẫn ngồi trên sofa không di chuyển.

“Thời Sâm, cảnh sát Mạnh tới rồi, tối thiểu con cũng phải đứng lên chào hỏi một tiếng,” Trong lời nói của Lục Thời Sâm lộ ra chút trách móc, “Sao không lễ phép như thế?”

Lục Thời Sâm có vẻ như không nghe lọt, chỉ gật đầu với Mạnh Chiêu: “Tới rồi?”

“Sao cậu cũng ở đây?” Mạnh Chiêu nhìn hắn hỏi.

“Tôi đến dự thính, dù sao vụ án này cũng liên quan tới rôi.” Thoạt trông Lục Thời Sâm rất đương nhiên.

“Hửm? Con biết mục đích tới đây của Tiểu Mạnh?” Lục Thành Trạch hơi bất ngờ nhìn Lục Thời Sâm một cái, ông nhanh chóng phỏng đoán nói, “Lẽ nào vẫn là vụ án lần trước đó? Nào Tiểu Mạnh, các cháu ngồi xuống nói.”

Ba người ngồi xuống sofa, thư ký bưng nước trà tới, Mạnh Chiêu giới thiệu đơn giản về Trình Vận với Lục Thành Trạch, rồi nhanh chóng chuyển vào chủ đề chính: “Chú Lục, không giấu gì chú, lần này cháu tới đây là vì vụ án lần trước Lục Thời Sâm bị liên lụy vào.”

“Vẫn là vụ án kia?” Vừa nghe là vụ án có liên quan đến Lục Thời Sâm, quả nhiên Lục Thành Trạch nhíu mày một cái, “Buổi sáng chú nghe được tin tức phát thanh trong xe, không phải nói hung thủ của vụ án đó đã nhảy lầu tự sát rồi à?”

“Vâng,” Mạnh Chiêu bất đắc dĩ cười một cái, “Nhưng cũng vì bà ấy tự tử, rất nhiều chi tiết của vụ án đều không thể nào truy cứu, nếu không thể tra rõ sự thật, vụ án sẽ không thể xem là kết thúc, Lục Thời Sâm cũng không có cách nào cắt bỏ hoàn toàn với chuyện này.”

Lục Thành Trạch gật đầu, lại hỏi: “Thời Sâm ngồi ở đây có hợp quy củ không? Nếu không hợp cháu cứ nói thẳng.”

Tuy Lục Thành Trạch đã nói vậy, nhưng Mạnh Chiêu cũng không thể mở miệng đuổi Lục Thời Sâm ra ngoài, anh nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm ở đối diện. Hình như Lục Thời Sâm đang cúi đầu đọc một tạp chí luật, Mạnh Chiêu nói với Lục Thành Trạch, “Không sao đâu chú Lục, vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Mạnh Chiêu chọn ra chi tiết có thể tiết lộ, nói sơ phát triển về sau của vụ án này cho Lục Thành trạch, Lục Thành Trạch không nói lời nào, lông mày nhíu chặt, trông lắng nghe rất tập trung.

Lúc nghe đến vụ bạo lực học đường năm đó, Lục Thành Trạch lên tiếng ngắt lời Mạnh Chiêu: “Triệu Đồng? Cái tên này nghe rất quen tai, hình như năm đó chú nhận một vụ án bạo lực học đường xảy ra ở trung học Văn Chiêu, cậu trai tự tử kia…”

“Đúng, chính là Triệu Đồng.” Mạnh Chiêu tiếp lời ông, “Chú còn nhớ rõ vụ án kia? Tốt quá, lần này cháu tới là vì vụ án này.”

“Thật sự là Triệu Đồng kia?” Trên mặt Lục Thành Trạch lộ ra biểu cảm bất ngờ.

“Đúng, chính là vụ bạo lực học đường năm đó chú tham gia.”

“Vậy nên các cháu định bắt đầu từ vụ bạo lực học đường năm đó?” Lục Thành Trạch trầm ngâm một lát, “Mặc dù thời gian ngược dòng tương đối dài, nhưng quả thực nên điều tra triệt để hơn, trong điện thoại cháu nói muốn tìm chú tìm hiểu tình huống, cụ thể là tìm hiểu tình huống như thế nào?”

“Năm đó chú là luật sư của bên bị cáo đúng không?”

“Phải.”

“Cháu đến để xin danh sách bị cáo lúc đó, nhắc đến cũng vô lý, bên tòa án lại làm mất hồ sơ phiên tòa, chỉ có thể đến hỏi luật sư, may mà gặp được chú, nếu không thì chuyện nhỏ này cũng đủ nhức đầu.”

“Danh sách bị cáo? Không thành vấn đề,” Lục Thành Trạch lập tức đồng ý, “Chú bảo thư ký kiểm tra hồ sơ của vụ án năm đó.” Nói xong, ông gọi điện thoại cho thư ký.

Mất phút sau, thư ký gọi điện thoại tới, Lục Thành Trạch nhấn loa ngoài, cùng nghe điện thoại với Mạnh Chiêu.

“Luật sư Lục, đã kiểm tra tủ đựng hồ sơ và hệ thống, không tìm được hồ sơ của vụ án năm đó.”

“Sao có thể?” Lục Thành Trạch nhíu mày lại, “Cô kiểm tra xem công việc lưu hồ sơ vụ án cùng thời kỳ do ai làm, hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”

Thư ký của Lục Thành Thành đồng ý.

Cúp điện thoại, Lục Thành Trạch đứng lên, đi đi lại lại mấy bước trong phòng, dường như ý thức được chuyện này không đơn giản cho lắm: “Hồ sơ xét xử của tòa án bị mất, sao hồ sơ vụ án lưu ở chỗ chú cũng bị mất?” Ông suy tính một lát, “Tiểu Mạnh, vậy cháu có danh sách lớp cấp ba của Chu Diễn không? Nếu thật sự không tìm được, chú thử xem có thể nhớ lại không.”

“Chỗ cháu có danh sách,” Thấy Lục Thành Trạch lộ vẻ mặt tức giận, Mạnh Chiêu làm yên lòng nói, “Chú đừng lo lắng, cho dù hồ sơ của vụ án này bị mất, chắc chắn cũng có những cách khác có thể tra được.”

“Nếu đây là vụ án khác thì cũng thôi, chủ yếu là vụ án này liên lụy đến…” Lục Thành Trạch không nói hết lời, nhưng Mạnh Chiêu biết người ông muốn nói là Lục Thời Sâm. Xem ra, cho dù thoạt nhìn hai cha con đều có khí chất cách xa người ngàn dặm, nhưng liên quan đến con mình, Lục Thành Trạch vẫn sẽ để lộ ra sự lo lắng của người làm cha mẹ.

Vài phút sau, thư ký lại gọi điện đến: “Luật sư Lục, Tiểu Tôn lưu trữ năm đó đã từ chức vào năm ngoái rồi, tôi vừa thử liên lạc với cô ấy, nhưng số kia đã đổi thành người khác dùng…”

“Sao lại xảy ra chuyện này?” Tức giận trên mặt Lục Thành Trạch sâu hơn, “Lát nữa cô đến văn phòng tôi một chuyến.”

Cúp điện thoại, đối mặt với Mạnh Chiêu, Lục Thành Trạch kiềm chế cơn giận: “Tiểu Mạnh, cháu cho chú xem danh sách lớp của Chu Diễn đi, chú thử nhớ lại.”

Mạnh Chiêu đưa ảnh chụp danh sách ở trường cấp ba Văn Chiêu cho Lục Thành Trạch xem. Lục Thành Trạch cầm kính viền bạc trên bàn đeo lên, nhìn danh sách cẩn thận nhớ lại, sau đó rút một tờ giấy trắng ở bên cạnh ra, viết những cái tên nhớ lại lên tờ giấy trắng.

Vài phút sau, ông đưa danh sách cho Mạnh Chiêu: “Chuyện đã qua lâu quá rồi, chú cũng không thể chắc chắn những người này nhất định nằm trong danh sách bị cáo năm đó, chỉ có thể nói tám chín phần mười thôi.”

“Vậy là đủ rồi.” Mạnh Chiêu nhìn một chuỗi danh sách dài Lục Thành Trạch viết lên tờ giấy trắng, nhìn sơ sơ phải đến mười người, “Nhiều người thế?”

“Đúng, chú nhớ lúc đó nguyên cáo cũng không thể xác định đến cùng là ai bức tử con trai của bà ấy, cho nên bà ấy viết hết chứng cứ có thể tìm được và bạn học từng có tiếp xúc với con trai bà ấy. Luật sư của đối phương cũng không có nhiều kinh nghiệm, hôm mở phiên tòa nhân chứng bên nguyên cáo tìm được thậm chí cũng không ra tòa, bên bị cáo tương đương với không chiến mà thắng.”

Lục Thành Trạch nói gần nói xa cũng không bênh vực cho bị cáo lúc ấy mình phụ trách bào chữa. Mạnh Chiêu vừa định mở miệng nói tiếp, lại phát hiện Trình Vận bên cạnh luôn không mở miệng nói chuyện, lúc này ngược có phần muốn nói lại thôi.

Anh quay sang, dùng ánh mắt hỏi thăm Trình Vận muốn nói gì.

Trình Vận hơi lưỡng lự, nhưng lúc này Lục Thành Trạch cũng ý thức được Trình Vận có lời muốn nói, ông bèn chủ động hỏi: “Muốn nói gì? Có chuyện cứ nói thẳng là được.”

Bấy giờ Trình Vận mới mạnh dạn nói: “Luật sư Lục, hồi cháu học cấp ba đã nghe sự tích của chú, bắt đầu từ lúc đó cháu đã rất sùng bái chú. Theo lý thuyết cháu không nên lắm lời, nhưng cháu nghĩ mãi mà không rõ, tại sao lúc đó chú lại lại phụ trách bên bị cáo của vụ án này? Chú thật sự nghĩ rằng bị cáo vô tội à? Chú làm vậy, dường như khiến người ta cảm thấy chú đang biện hộ cho người xấu, với hình tượng của chú…” Trình Vận thở dài, “Điều này thật sự khiến cháu có phần không tiếp thu được.”

“Ai định nghĩa được người xấu? Tiểu Trình, mặc dù cháu là nhân tài bậc cao của hệ thống công an, nhưng hiểu biết về nghề luật sự này có vẻ hơi non nớt.” Lục Thành Trạch nhìn về phía Trình Vận, cảm xúc không hề dao động, “Tôi là một luật sư, không phải một sứ giả chính nghĩa cướp của người giàu chia cho người nghèo. Công viên của luật sư tất nhiên cũng bao gồm hỗ trợ đả kích tội phạm, nhưng bảo vệ quyền lợi hợp pháp của các nghi phạm phạm tội cũng là một cách bảo vệ tôn nghiêm của pháp luật đúng không? Nếu như một ngày nào đó, cháu, hoặc là người thân của cháu bị đổ oan vì một vài nguyên nhân, kết quả lại không có một luật sự nào bằng lòng bào chữa cho các cháu, đây lẽ nào là kết quả mà cháu kỳ vọng?”

Lúc này, Lục Thành Trạch nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu, nghĩ đến vụ án oán trước đó của cậu, Mạnh Chiêu cũng thấu hiểu rất rõ mà gật đầu.

Trình Vận nghe xong, nhanh chóng gật đầu nói: “Xin lỗi luật sư Lục, là câu hỏi vừa rồi của cháu nông cạn.”

Đầu tiên Lục Thành Trạch im lặng một lát, sau đó thở dài, nói tiếp: “Những lời vừa nói, là hy vọng các cháu có thể nhận biết nghề luật sư một cách chính xác. Nhưng nói riêng, lúc ấy tôi cũng không muốn nhận vụ án này lắm.”

“Tại sao?” Trình Vận hỏi tiếp.

“Là lý do cá nhân của tôi. Năm đó Hạo Trạch gặp một vài vấn đề tài vụ, suýt nữa không phát tiền lương cho cấp dưới được, cho nên tôi đã quyết định bắt đầu nhận một vài công việc thuê ngoài pháp lý của công ty.” Lục Thành Trạch dừng một lát, “Mọi người biết dược phẩm Lâm Giang không? Đó là khách hàng lớn đầu tiên của Hạo Trạch, đưa ra một cái giá đủ để Hạo Trạch giải quyết nguy cơ tài vụ, khi ký hợp đồng sếp tổng của Lâm Giang đưa ra một yêu cầu, đó là nhận vụ án này giúp bạn ông ta, nói rằng chỉ cần tôi treo cái tên và có mặt vào hôm mở phiên tòa là được, không cần quan tâm những cái khác. Nói thật, mặc dù lấy tiền làm việc, nhưng trên danh nghĩa, chuyện này là làm trái đạo đức nghề nghiệp.”

Hóa ra là vậy, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, chuyện này cũng có thể hiểu được, với sức ảnh hưởng của Lục Thành Trạch, tình cảnh khó hơn nữa, cũng không phải không có khả năng thay đổi thế cục, thảo nào phía bị cáo sẽ tìm đến Lục Thành Trạch.

“Tình hình tài vụ khi đó của Hạo Trạch, dùng ngàn cân treo sợi tóc để miêu cả cũng không đủ. Mở một công ty luật là ước mơ của chú và mẹ Tiểu Sâm từ hồi đại học, cái tên ‘Hạo Trạch’ này do cô ấy đặt, vốn dĩ không cần lâu đến vậy mới mở, cũng bởi vì lâm thời tôi thay đổi kế hoạch, xin nghỉ việc nhận vụ án đòi lương kia, suy nghĩ này mới kéo dài lâu thực hiện như vậy, chú thật sự không thể trơ mắt nhìn công ty luật này kết thúc tồi tệ.”

Lục Thành Trạch nói đến đây, có lẽ nghĩ đến người vợ đã qua đời, ông dừng lại ổn định cảm xúc một lát, sau đó mới nói tiếp: “Vì bảo vệ công ty luật này, chú đã đồng ý điều kiện đó.” Ông rơi vào hồi ức, vẻ mặt trở nên có phần nghiêm túc, “Sau khi nhận vụ án này, đối phương thật sự không để chú nhúng tay quá sâu vào, rất nhiều chứng cứ và nhân chứng đều do họ tìm, mãi đến ngày mở phiên tòa, chú mới nhìn rõ mấy học sinh bị cáo kia.”

“Lúc đó mấy đứa còn nhỏ, có lẽ không để ý vụ án này, bởi vì dính đến bạo lực học đường và sự kiện trẻ vị thành niên tự tử, vụ án này còn dẫn đến xôn xao rất lớn. Nhưng sau đó không biết xảy ra chuyện gì, cũng không lâu lắm, thảo luận liên quan đến vụ án này ngày càng ít, đến bây giờ, giống như đã mai danh ẩn tích. Lúc ấy chú cũng hiểu sơ sơ vụ án này, nguyên cáo thực sự không có đủ chứng cứ, nhưng, bản thân vụ án có rất nhiều chỗ nói không thông.”

“Chỗ nói không thông? Chú còn có ấn tượng không?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Thời gian lâu quá, chú biết cũng không nhiều, không nhớ nổi. Đây cũng có thể là báo ứng, ai có thể ngờ vì hành động không chịu trách nhiệm năm đó của chú, mười năm sau lại liên lụy Lục Thời Sâm vào…” Lục Thành Trạch thở dài, nhìn về phía Mạnh Chiêu, “Tiểu Mạnh, chân tướng vụ án này chưa điều tra rõ ràng, chú lo… Lục Thời Sâm cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh giống như cậu của cháu. Mặc dù trông Lục Thời Sâm không gần gũi, nhưng sẽ không làm chuyện giết người, mong cháu hãy tin tưởng điều này.”

“Vâng.” Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm ở đối diện, “Cháu sẽ mau chóng điều tra ra chân tướng.”

Lục Thời Sâm đặt tạp chí xuống, lắng nghe họ trò chuyện. Mạnh Chiêu chú ý đến biểu cảm của Lục Thời Sâm, anh phát hiện cho dù Lục Thành Trạch bày tỏ sự lo lắng với Lục Thời Sâm, trên mặt Lục Thời Sâm vẫn không xuất hiện biểu cảm xúc động nào.

Người này thật là… long dạ sắt đá. Mạnh Chiêu không tự giác nảy ra suy nghĩ này.

Anh giơ tay vỗ vỗ tay Lục Thành Trạch, làm yên lòng một người cha chú như vậy có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng lời nói này của Lục Thành Trạch có phần khiến anh cảm động: “Chú yên tâm, chuyện không nghiêm trọng như chú nghĩ đâu, không đến mức đến tình trạng của cậu cháu hồi đó.”

Lấy được danh sách, Mạnh Chiêu lại đối chiếu một vài chi tiết vụ án bạo lực học đường: “Vậy chú có nhớ, lúc đó Chu Diễn có nằm trong danh sách bị cáo không?” Anh lấy điện thoại ra, đưa ảnh hồi cấp ba của Chu Diễn cho Lục Thành Trạch xem, “Chính là nam sinh này.”

Lục Thành Trạch nhìn mấy giây sau đó lắc đầu nói: “Nếu như chú nhớ không nhầm, chắc là không. Vừa rồi chú cũng đã nói, danh sách bị cáo bên Triệu Vân Hoa chọn lựa vô cùng qua loa, bởi vì bà ấy không có cách nào xác định đến cùng ai là người bắt nạt con trai bà ấy, ai vô tội. Cho nên tên riêng của bị cáo chỉ là danh sách hung thủ thật trong lòng Triệu Vân Hoa, không nhất định là danh sách người bắt nạt trên thực tế.”

Mạnh Chiêu gật đầu, giống như anh đoán, nếu Chu Diễn cũng nằm trong danh sách bị cáo, mấy năm nay Triệu Vân Hoa sẽ không ở chung với anh ta hài hòa như thế. Như vậy, Chu Diễn có phải một trong các thành viên của nhóm bắt nạt kia không? Mạnh Chiêu nhìn tờ danh sách, rơi vào suy tư ngắn ngủi.

Một lát sau, hỏi xong tất cả các vấn đề, Mạnh Chiêu tạm biệt Lục Thành Trạch, sau đó đứng dậy rời đi.

Ngay khi Lục Thành Trạch tiễn Mạnh Chiêu và Trình Vận ra ngoài, Lục Thời Sâm cũng chủ động đứng lên, đi theo họ đến cửa.

Mạnh Chiêu đẩy cửa ra, sau khi ngỏ ý cảm ơn Lục thành Trạch, anh lại nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Xem ra chú Lục vẫn có cách giáo dục, cậu lại đứng dậy tiễn tôi cơ?”

“Cậu còn nợ tôi một bữa cơm.” Lục Thời Sâm nhìn anh, lại là giọng nói đương nhiên kia.

Mạnh Chiêu: “…”

Mạnh Chiêu vẫn chưa lên tiếng, Lục Thành Trạch đã nghe không nổi trước, ông quay đầu trách cứ Lục Thời Sâm một câu: “Cảnh sát Mạnh đặc biệt đến chỗ bố một chuyến vì vụ án của con, bữa cơm này phải do con mời.”

“Biết rồi.” Lục Thời Sâm cất bước ra khỏi phòng, nắm chặt cổ tay Mạnh Chiêu, “Đi thôi.”

“Bố cũng xuống cùng, đi hỏi xem hồ sơ bị mất rốt cuộc là chuyện gì.” Lục Thành Trạch cầm chốt cửa đóng cửa lại, đi về phía thang máy cùng mấy người trẻ tuổi.

Vào thang máy, ánh mắt ông rơi trên người Lục Thời Sâm và Mạnh Chiêu ở đối diện, ông bèn tán gẫu vài câu với Mạnh Chiêu: “Chỉ chớp mắt các con đã lớn vậy rồi Tiểu Mạnh lập gia đình chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vì chưa gặp được người thích hợp à?”

“Xem như vậy đi ạ.” Mạnh Chiêu cười một tiếng.

“Thế hệ các con đều không nói vội, Thời Sâm cũng thế…” Lục Thành Trạch nói rồi bất đắc dĩ cười một tiếng.

Đi thang máy đến tầng ba, Lục Thành Trạch bước ra khỏi thang máy, Mạnh Chiêu chào tạm biệt ông, nhận ra ánh mắt Lục Thành Trạch dừng lại một chớp mắt ở cổ tay mình.

Cửa thang máy đóng lại, Mạnh Chiêu mới phát hiện ra, bàn tay kia của Lục Thời Sâm còn cầm cổ tay mình, vẫn chưa buông ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio