[......]
" Cạch...Cạch "
Cánh cổng mở ra, Hường vừa nhìn thấy Tuấn đã cười tươi rạng rỡ:
- - Hi hi, anh Tuấn, anh đến rồi à...? Vào nhà đi, em đợi anh từ sáng đến giờ, anh bảo là nói chuyện với mấy chú ấy xong sẽ đến ngay cơ mà..?
Bước vào trong nhà, Tuấn đáp:
- - Anh có chuyện đột xuất, mà con bé Thư đâu, anh có mua quà cho nó.
Hường ôm lấy tay Tuấn rồi khẽ cười:
- - Hi hi, em cho con bé về ngoại rồi....Thế nên là, hôm nay mình có thể làm tất cả những gì mình thích.
Đây là nhà của Hường, sau buổi tối hôm ấy, mối quan hệ giữa Tuấn và Hường ngày càng thân thiết hơn. Tuấn thường hay lui đến nhà Hường, một mặt là bàn chuyện công việc, tuy nhiên phần lớn thời gian họ làm gì thì ai cũng hiểu. Hường kể từ lần ấy dường như chết mê chết mệt Tuấn, tưởng chừng phụ nữ trung niên ít nhiều cũng giảm bớt ham muốn, vậy mà mỗi khi cùng với Tuấn, Hường như phát điên, phát dại, đê mê trong tận hưởng khoái lạc. Thứ mà trước đây chưa gã đàn ông nào khiến Hường si mê đến như vậy.
Cũng bởi thế nên Hường đầu tư rất nhiều tiên bạc vào cho Tuấn, ngay như tiệm cầm đồ hiện giờ của Tuấn do Long quản lý cũng là một tay Hường góp vốn. Nhưng không phải Hường chỉ mất chứ không được. Ngược lại, kết hợp với Tuấn, Hường làm ăn càng phất hơn. Nhất là mấy khoản nợ xấu tưởng chừng không đòi được thì Đà, đàn em của Tuấn trong vòng hơn tháng đã thu hồi gần như toàn bộ. Ngoài mặt tiệm cầm đồ khác nhau, nhưng bên trong cả hai đều có liên quan đến nhau, nói cách khác, Tuấn như một tấm lá chắn đầy sức nặng để đảm bảo cho công việc làm ăn của Hường. Có người nhà làm trong chính quyền quận sở tại, lại vốn mánh khóe, sắc sảo, Hường luôn dẫn Tuấn đi ngoại giao, tạo mối quan hệ. Đó là lý do chỉ trong vòng hơn tháng, anh em của Tuấn ngoài bãi xe đã bắt đầu manh nha lấn sân sang mảng cầm đồ, cho vay lãi. Tuy vẫn chưa hẳn là một thế lực, nhưng cái uy của Tuấn dần dần hiện hữu trong những tên giang hồ cộm cán ở đây. Do vậy, ban sáng, khi Tuấn nhắc nhở Long cần phải có thái độ tốt hơn với Hường là có nguyên nhân cả.
Tuấn là người đơn giản, hễ ai giúp Tuấn thì Tuấn phải trả lại họ gấp đôi, thậm chí gấp ba. Đối với Hường, ngoài giúp đỡ về tiền bạc, Tuấn còn qua lại với hường cả về mặt tình cảm. Chỉ là chưa công khai ra mà thôi.
Nằm trên giường, Hường khẽ quàng tay qua người Tuấn rồi thủ thỉ:
- - Anh có uống rượu không, để em lấy cho. Hi hi, anh đúng là không làm em phải thất vọng. Lần nào cũng sung quá mức ấy.
Tuấn đứng dậy mặc quần áo, thấy vậy Hường vội hỏi:
- - Anh sao vậy, có chuyện gì sao...?
Tuấn châm điếu thuốc rồi đáp:
- - Chuyện mở rộng bãi trông xe khi nãy anh nói với em, em ở nhà lo liệu cho anh nhé. Có gì cứ bàn với thằng Long.
Hường ngạc nhiên:
- - Nói vậy là anh định đi đâu sao...?
Tuấn gật đầu:
- - Ừ, anh có việc cần lên Lai Châu một chuyến, công việc ở nhà đã có anh em lo, mọi chuyện giờ cũng đi vào ổn định. Cảm ơn em.
Nhìn nét mặt của Tuấn, Hường dẫu sao cũng là một con đàn bà khôn ngoan, Hường không dám hỏi thêm nhiều mà lẳng lặng đi chuẩn bị cho Tuấn một ít tiền để Tuấn đi đường. Hường không quên âu yếm, nhẹ nhàng với Tuấn, Hường nói:
- - Anh đi đâu cũng được, nhưng xong việc nhớ quay về với em đấy nhé. Còn nhiều thứ em muốn làm với anh lắm.
Rời khỏi nhà Hường đã là h chiều, theo như Huệ nói thì tổ chức có tên " Gia Đình " ấy vô cùng nguy hiểm, nói là đi Lai Châu để tìm Đại nhưng Tuấn lại không biết một chút manh mối gì về bọn chúng cả. Nhưng với bản tính đã quyết là làm, Tuấn vẫn quyết định sẽ đi. Một tháng qua tập trung vào chuyện bãi xe, Tuấn chưa đến thăm các con được lần nào. Nghĩ vậy nên Tuấn lên xe máy chạy đến nhà bà ngoại luôn.
Trên đường đi, vừa đi Tuấn vừa cố nhớ lại xem trước kia, lúc còn ở trong tù, đã có lần Tuấn nghe đến Lai Châu, và vụ việc có liên quan đến Đại. Và rồi Tuấn sực nhớ ra, đó là lần Liêm quản giáo ( hiện nay đã là giám thị) có nhắc đến chuyện tay quản giáo gài bẫy Tuấn lần đánh nhau với Dũng chó điên bị xử lý ở Lai Châu.
Vội dừng xe lại, may mắn là trước khi ra tù, Liêm quản giáo có để lại cho Tuấn số điện thoại, mấy tháng qua Tuấn cũng có liên lạc với Liêm quản giáo một lần. Tìm số, Tuấn gọi điện, đầu dây bên kia Liêm quản giáo bắt máy. Cuộc nói chuyện chớp nhoáng đã cho Tuấn biết nơi mà Tuấn cần đến để tìm hiểu đầu tiên chính là huyện Tam Đường, bởi theo như Tuấn đoán, người xử lý gã Phát quản giáo không ai khác ngoài Đại. Mơ hồ nhưng ít ra vẫn có một nơi để tìm đến, với Tuấn trước mắt như vậy là đủ.
[........]
Đứng trước cổng nhà bà ngoại Nam, Tuấn khẽ đẩy cổng bước vào trong rồi gọi. Trên tay là bánh kẹo, trước khi đến đây, Tuấn có mua cho Nam một cái mũ lưỡi trai, và mua cho Hạnh hai bộ quần áo. Tuấn cũng muốn mua đồ cho Nam, nhưng lại không biết Nam mặc size bao nhiêu, bé Hạnh thì dễ hơn bởi con bé còn nhỏ, mà lần trước đến thăm, Tuấn được bế con bé nên ít nhiều Tuấn cũng biết cỡ để mua cho con gái.
Bà ngoại trong nhà nghe tiếng gọi thì đi ra, thấy Tuấn bà nói:
- - Anh Tuấn đấy à...? Lâu rồi không thấy anh, mà hôm nay hai anh em nó chở nhau đi chơi cả rồi. Anh vào nhà đi...
Nghe thấy vậy Tuấn hơi buồn, Tuấn đến đây chủ yếu là để được nhìn thấy hai đứa con. Đúng như bà nói, cả tháng nay Tuấn không đến. Vâng dạ, Tuấn bước vào trong nhà thắp hương cho vợ, cho bố vợ rồi khẽ nói:
- - Mẹ thông cảm, đợt rồi con bận bịu quá nên không có thời gian....Ngày mai con lại có công chuyện nên muốn ra thăm hai đứa nhỏ một chút. Tiếc quá, anh em nó lại không có nhà.
Bà ngoại cũng hỏi han sức khỏe của Tuấn, Tuấn cũng có kể một vài chuyện, Tuấn cũng ngỏ lời nếu được sau này xin phép bà ngoại cho đón con về nuôi. Bà ngoại thì xuôi bởi bà nghĩ con cái phải được sống với bố, với mẹ mới là tốt nhất. Nhưng bà lại sợ thằng Nam không đồng ý nên bà bảo chuyện đó cứ từ từ rồi quyết định.
Tuấn nói như vậy là bởi vì Tuấn cũng đã có những dự tính riêng, việc làm ăn mới bắt đầu nhưng theo Tuấn được biết thì lợi nhuận thu về cũng khá. Nếu êm xuôi, việc mua đất, xây nhà đối với Tuấn không còn là ước mơ viển vông nữa. Tuấn của ngày trước thì không thể, nhưng Tuấn bây giờ thì hoàn toàn làm được.
Ngồi đợi hơn phút nhưng cả hai anh em vẫn chưa về, lúc đó Long lại gọi cho Tuấn nói có việc cần Tuấn đến gấp. Lưỡng lự thêm ít phút để mong được nhìn thấy các con nhưng rồi Tuấn đành phải hẹn bà ngoại dịp khác. Trước khi về, Tuấn đưa cho bà ngoại triệu, nói bà giữ sức khỏe, cầm tiền lo liệu cho bọn trẻ giúp mình. Bà ngoại không dám nhận vì nhiều tiền quá, nhưng Tuấn một mực nói đó là tiền mình làm ra, không phải tiền phi pháp, hơn nữa đây là điều duy nhất Tuấn có thể làm cho hai đứa con của mình, nên bà ngoại đành nhận. Tuấn gửi lại quà cho hai con rồi chào bà ngoại ra về.
Chiều hôm ấy, sau khi bàn bạc với anh em, Tuấn thu xếp vài bộ quần áo cho vào balo rồi chuẩn bị lên đường đi Lai Châu luôn. Long với Đà muốn đi theo nhưng Tuấn không cho, lý do là vì hiện tại công việc ở đây cần người quản lý, chưa kể việc mở rộng bãi xe sắp tới. Hơn nữa Tuấn nói đây là chuyện riêng của Tuấn, nên mọi người không nên can dự vào.
Biết tính đại ca, toàn bộ anh em đành phải nghe theo, nhưng Long nói:
- - Em không biết anh đi Lai Châu làm gì, nhưng nếu có chuyện anh phải gọi cho chúng em ngay.
Tuấn vỗ vai Long rồi cười:
- - Anh hiểu rồi, đừng lo....Đời anh đâu còn chuyện gì chưa gặp đâu chứ. Mọi người ở lại làm tốt công việc của mình là được. Anh đi đây.
Chào mọi người, Tuấn lên taxi đi ra bến xe bắt xe đi Lai Châu ngay buổi tối ngày hôm đó. Cuộc đời của người đàn ông mạnh mẽ ấy lại tiếp tục mở thêm một trang trong cuộc hành trình không biết mệt mỏi của mình. Tuy nhiên, lần này sẽ là vô cùng nguy hiểm, bởi chỉ nghe thôi, Tuấn cũng hiểu, tổ chức đó cực kỳ đáng sợ. Nhưng khi một người anh em của mình hiện không rõ sống chết, thì cách duy nhất để xác thực chính là tìm đến nơi bắt nguồn của tin đồn.
- - Xe Hải Phòng - Lai Châu đê....Lên xe đi, anh giai.....Đi Lai Châu không..?
Tuấn khoác balo, đội mũ cối lạnh lùng bước lên xe, đôi mắt Tuấn long lên nhìn ra bên ngoài cửa kính, ánh đèn đường vàng vọt, ánh đèn xe máy, oto pha chói mắt, chiếc xe khách bắt đầu lăn bánh với điểm đến là Lai Châu.
[.......]
Tại nhà bà ngoại, bây giờ là h tối, bé Hạnh được buổi đi chơi về mệt sau một ngày nô đùa nên ăn cơm xong đã ngủ say kít. Bà ngoại cũng đã lên giường nằm, Nam giờ mới học xong, nó rón rén tiến lại chỗ bàn để quà của bố. Con bé Hạnh đã mặc luôn bộ quần áo mới, còn nó, chiều lúc bà ngoại đưa quà nó quay đi không nhận. Nhưng giờ nó đang len lén cầm cái mũ lưỡi trai bố nó mua lên tay rồi khẽ đội lên đầu.
Bất ngờ bà ngoại trở mình, nó vội tháo cái mũ ra rồi đặt nhanh lại chỗ cũ sau đó tắt đèn bàn học như chưa có chuyện gì.
Nó leo lên giường thật nhẹ để không đánh thức em gái, bà ngoại chưa ngủ, bà cũng thấy tất cả hành động của nó, bà khẽ thở dài:
- - Đúng là giống thằng bố nó không khác điểm gì.