Sáng hôm sau, Tuấn tỉnh dậy khi xe dừng lại đến điểm cuối cùng chính là thành phố Lai Châu. Sau một giấc ngủ, bước xuống xe Tuấn vươn vai rồi bẻ tay kêu răng rắc. Bụng sôi òng ọc, Tuấn vẫy vội một chiếc xe ôm rồi kêu lái xe chở mình đến quán ăn sáng nào đó. Xe chạy lòng vòng một lúc thì Tuấn ngó thấy bên đường có biển hiệu ghi to rõ " Bánh Đa Cua Hải Phòng ". Chỉ có điều quán hơi lụp xụp, bởi đoạn đường này khá vắng vẻ, gọi là thành phố nhưng theo như những gì Tuấn thấy thì Lai Châu hãy còn khá hoang sơ, cư dân cũng như các công trình chỉ tập trung ở khu vực trung tâm, còn lại đi quá địa phận một chút đường xá vẫn đang trong quá trình thi công, bao quanh là đồi núi cũng như bóng dáng trải dài của dãy Hoàng Liên Sơn trùng điệp.
Tuấn nói xe ôm quay lại quán Bánh Đa Cua Hải Phòng, trả tiền xe ôm xong, Tuấn khoác balo bước vào quán, lúc này trong quán cũng có vài người đang ăn. Nhìn thấy Tuấn, chủ quán là một người đàn ông trung niên trạc tuổi Tuấn, người này nói:
- - Bác vào ăn sáng.
Nghe giọng, Tuấn biết người này không phải người Hải Phòng, Tuấn đáp:
- - Cho bát bánh đa cua, nhân thập cẩm, làm bát đầy vào, tính tiền hơn không sao cả.
Chủ quán nói Tuấn vào bàn ngồi đợi, hơi hụt hẫng bởi Tuấn nghĩ nếu như chủ quán mà là người gốc Hải Phòng thì chắc chắn hương vị bánh đa cua sẽ đặc trưng hơn. Chính vì nhìn hai chữ Hải Phòng nên Tuấn mới ghé vào, nhưng Tuấn cũng không phải người cầu kỳ, đang đói thì chỉ cần no bụng là được.
Ít phút sau, chủ quán bê ra một cái tô khá đầy đặn, những sợi bánh đa đỏ to bản cùng với nước lèo váng mỡ hành phi, cả một tảng gạch cua béo ngậy đặt ngay chính giữa bát, chả lá lốt, thịt lợn thái mỏng trần sơ, thêm chút rau gì đó Tuấn không rõ, hình như là một loại rau rừng thì phải....Tất cả mọi thứ hòa quyện vào nhau tỏa khói thơm phức, nhìn thôi là đã thèm chảy rớt rồi. Nêm nếm thêm chút gia giảm bên ngoài, Tuấn ăn ngay trong lúc còn nóng.
Vừa gắp miếng đầu tiên, húp thìa nước dùng, Tuấn sửng sốt trước vị ngon lạ thường của bát bánh đa cua. Mọi thứ rất vừa miệng, không những mang hương vị đặc trưng của miền quê Hải Phòng mà thậm chí nó còn đậm đà hơn.
Tuấn nói ra miệng:
- - Ngon, còn ngon hơn mình ăn ở nhà.....Hay là tại mình đói nhỉ..?
Tuấn ăn ngấu nghiến, khi Tuấn vào, một vài người khác đang ăn, nhưng khi Tuấn ăn xong thì họ vẫn đang xì xụp, mặc dù bát của Tuấn đầy hơn họ. Chủ quán nhìn Tuấn ăn mà cũng thấy thích, bát của Tuấn sạch bong không còn một giọt nước lèo.
Vừa ăn xong, đứng dậy Tuấn đi ra chỗ chủ quán rồi nói:
- - Tính tiền cho tôi, phải công nhận là ngon, còn ngon hơn cả Hải Phòng nữa, bất ngờ thật đấy....Tôi còn tưởng treo đầu dê bán thịt chó chứ....Hề hề.
Chủ quán ngạc nhiên:
- - Nói như vậy hình như anh là người Hải Phòng..?
Tuấn cười:
- - Đúng rồi, nhưng theo tôi đoán thì bác chủ quán đây không phải người Hải Phòng, giọng của bác giống với giọng một vài người mà lúc trên xe tôi nghe thấy, giống cả giọng ông xe ôm ban nãy chở tôi đến đây.....Bác là người Lai Châu phải không...?
Chủ quán cười tít mắt:
- - Đúng rồi, tôi là người Lai Châu.
Tuấn hỏi:
- - Tài nhỉ, người Lai Châu mà lại nấu bánh đa cua ngon hơn cả Hải Phòng.....Mà sao bác lại treo biển " Bánh Đa Cua Hải Phòng "?
Nói đến đây thì chủ quán cười lớn:
- - Ha ha ha, này là vợ tôi làm đó chứ....Cô ấy là người Hải Phòng, thế nên đặt tên quán như vậy luôn. Đấy, vừa nhắc xong, thiêng thế không biết.....Cô ấy đi chợ về rồi.
Bước vào trong là một người phụ nữ, đúng như lời chủ quán, vợ anh ta vừa đi chợ mua đồ, có lẽ là để chuẩn bị làm hàng cho ngày mai. Nhác thấy chồng, chị vợ quát:
- - Không nhìn thấy người ta đang xách nặng à...? Đứng đấy mà cười.
Quát chồng xong, chị vợ mới nhìn thấy Tuấn, nghĩ khách đang trả tiền nên chị vợ thay đổi thái độ cười trừ được ngay. Ông chồng chỉ vào Tuấn cười nói với vợ:
- - Bác này cũng là người Hải Phòng giống mình nè.....Đang tưởng tôi nấu nước dùng với làm bánh đa cua, cứ đứng khen.....Ha ha ha, công nhận giờ nghe giọng mình với bác ấy thấy giống thật.
Nói xong, chủ quán vội chạy ra đỡ đồ cho vợ, chị vợ nhìn Tuấn từ trên xuống dưới, ánh mắt của chị ta có phần dò xét, hơi khác thường với việc hai đồng hương gặp nhau, chị ta hỏi:
- - Anh đi du lịch à...? Thông cảm nhé, chồng tôi cứ hới tí là cười. Mà nhìn anh không giống người đi du lịch lắm thì phải
Mặc dù hơi khó chịu, nhưng khi nãy lúc người phụ nữ này mới xuất hiện, cô ta có vẻ là một người khá gay gắt. Không muốn dây dưa, Tuấn đáp:
- - Vậy sao, tôi đi du lịch, bánh đa cua quán cô làm ngon lắm.....Thôi chào cô, có dịp tôi sẽ quay lại ăn thêm lần nữa. Lên đến đây gặp được đồng hương cũng là may mắn rồi.
Chị vợ chủ quán lúc này mới bỏ mũ áo chống nắng ra, Tuấn khẽ cau mày bởi khi mũ áo được bỏ xuống, Tuấn nhìn thấy một vết sẹo dài kéo từ mang tai tới tận vai của cô ta, đó là một vết sẹo do bị chém.
Khi Tuấn còn đang thắc mắc về vết sẹo thì cô ta lập tức xoay người rồi tung một cú đá thẳng từ dưới lên. Đòn đá nhanh, dứt khoát và có lực, cú đá xé gió nhắm thẳng vào cằm Tuấn. Nhưng tất nhiên là Tuấn né được mặc dù có chút bất ngờ, nhưng Tuấn vẫn kịp ưỡn người về phía sau rồi lùi lại một bước.
Cô ta cũng rất nhanh và lanh lẹ, đá hụt, nhưng lập tức cô ta thu chân rồi chống tay vào bàn bếp, nhảy qua bàn, cô ta tiếp đất rồi rút ngay con dao bầu sắc lẹm dùng để thái thịt đang giắt ở khe, chĩa dao về phía Tuấn, mắt cô ta nhìn Tuấn sắc lẹm, cô ta gằn giọng:
- - Mày là người của thằng Tùng trọc phải không...? Thằng khốn, rốt cuộc chúng mày vẫn không buông tha cho tao.
Tuấn cau mày đáp:
- - Này, cô bi điên à...? Sao tự nhiên cô lại tấn công tôi...?
Mấy người đang ăn trong quán, thấy chủ quán cầm dao thì sợ ẩu đả nên vội vàng buông bát, đặt tiền lên bàn xong bỏ đi luôn. Chồng cô ta vừa để đồ ra sau, quay lại thì thấy vợ mình đang chĩa dao về phía ông khách đồng hương, ông chồng hay cười giờ cũng tắt luôn nụ cười trên môi.
Cô ta nói:
- - Đừng có chối, từ ánh mắt, thân thủ, cho đến cái cách mà mày né đòn......Tao chắc chắn mày là dân xã hội. Hơn nữa không có thằng nào đi du lịch mà lại đi mặc đồ công nhân, đội mũ cối như mày cả.....Nếu mày không phải đi du lịch thì sao mày lại phải nói dối, một thằng giang hồ như mày đến quán của tao, lại là người Hải Phòng.....Nói, mày có phải do thằng Tùng Trọc cử đến hay không...?
Tuấn lầm lì, Tuấn cho tay vào túi trong cái áo công nhân, ngay lập tức cô ta quay lại nhìn chồng rồi hét toáng lên:
- - Chạy đi, nó có súng đấy....Chạy mau.....
Ông chồng nghe thấy súng thì vội chui xuống gầm bàn, còn cô ta thì liều mình lao thẳng vào Tuấn với con dao bầu trên tay. Biết cô ta có ý muốn giết người, Tuấn thay đổi thái độ, vẫn đứng im nhưng khi cô ta vung tay chuẩn bị đâm thì Tuấn nghiêng vai để dây balo hạ xuống tầm tay, quăng cái balo về phía người phụ nữ như bị điên kia khiến cho cô ta bị phân tâm. Nhanh như chớp, Tuấn lao về phía cô ta rồi tung một đòn đá nhắm thẳng vào cổ tay của cô ta, con dao theo đà cánh tay bị đá văng hẳn lên cắm phập vào thanh gỗ ngay phía dưới mái lợp tôn, cán dao khi ấy còn rung bần bật.
Chỉ trúng một đá mà cô ta cảm thấy như xụi hẳn một cánh tay, tay kia ôm lấy tay vừa trúng đòn, cô ta quỳ gối xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn hướng về Tuấn đầy căm thù.
Cô ta nói:
- - Thằng khốn, có giỏi thì mày giết tao đi.....Đừng làm hại đến nó.
Vừa nói, cô ta vừa quay lại nhìn người chồng tội nghiệp vẫn đang run rẩy bên dưới gầm bàn. Hai vợ chồng nhìn nhau, người chồng mếu máo như trực khóc, rồi anh ta không nấp nữa, anh ta bò ra khỏi gầm bàn, lồm cồm chạy đến chỗ vợ, ôm lấy vợ anh ta cầu xin:
- - Làm ơn, làm ơn tha cho cô ấy....Cô ấy thực sự không có lấy cắp tiền của mấy người đâu.....Anh nghĩ mà xem, nếu như cô ấy có được số tiền lớn như vậy thì chúng tôi còn phải sống ở cái quán xập xệ này, bán từng bát bánh đa cua hay sao...? Làm ơn đi, tha cho chúng tôi....
Tuấn nheo mày, hai người họ càng nói thì Tuấn lại càng không hiểu gì, lúc này Tuấn lại cho tay vào túi áo trong, hai vợ chồng chủ quán ôm nhau chờ đợi, có lẽ họ chờ đợi cái chết sắp xảy đến. Nhưng Tuấn lấy ra một cái ví rồi hỏi cả hai vợ chồng:
- - Tôi chỉ quên trả tiền thôi mà định giết tôi thật à...?