Tuấn quay lại thì nhận ra đó chính là anh Đổng, hàng xóm sát nhà vợ chồng Tuấn ngày xưa. Tuấn cười rạng rỡ:
- - Anh Đổng, là anh Đổng phải không...?
Anh Đổng xuống xe, tháo cái mũ bảo hiểm ra rồi gật đầu đáp:
- - Chứ còn ai nữa, trời đất ơi, bao nhiêu năm rồi nhỉ...? Từ hồi chú đi tù đến tận bây giờ, mười mấy năm rồi chứ ít à...? Tại sao không bao giờ thấy quay về đó thăm anh chị hả, cái thằng này.
Đúng thật, Tuấn đi tù năm, lúc về cũng ở nhà bố mẹ vợ, rồi nhiều biến cố xảy ra, Tuấn không còn quay về nơi nhà cũ nữa, cũng làm gì còn cái gì mà quay về. Đứng ngoài đường nói chuyện không tiện, anh Đổng nói:
- - Lên xe, lên xe.....Anh em ta đi làm vài vại bia rồi hàn huyên, hôm nay anh cũng rảnh. Đi nào...
Tuấn đáp:
- - Nhưng không phải anh đang đi đâu hay sao..?
Anh Đổng cười:
- - Đi đâu đâu, có hẹn đi câu với ông bạn. Mà câu lúc nào chẳng được, mười mấy năm rồi hôm nay mới nhìn thấy chú. Lên xe đi.
Tuấn gật đầu đồng ý, hai anh em vào một quán bia ngay đường lớn, mấy năm thôi mà khu vực này đã thay đổi, phát triển khiến Tuấn không còn nhận ra nữa. Thấy vậy anh Đổng vỗ vai Tuấn nói:
- - Khà khà, lạ quá phải không...? Giờ ở đây lên quận rồi chứ không phải thị xã nhưu hồi xưa lắc xưa lơ nữa đâu nhá. Không kém trên phố là mấy đâu, có khi phố còn phải về đây nhiều vì chỗ mình gần khu du lịch.
Với tay vào bên trong quán, anh Đổng gọi to:
- - Cho hai bia....À không, cho ca to luôn đi, nướng anh con mực với đĩa đậu rán nhé, thêm mấy cái giò bò nữa.
Thấy anh Đổng gọi nhiều, Tuấn xua tay:
- - Chết, anh gọi nhiều thế.
Anh đổng chỉnh chỉnh lại cái bàn cho ngay ngắn rồi tặc lưỡi:
- - Hầy, chú cứ thoải mái đi, anh mời mà.....Anh em mười mấy năm không gặp, ngày xưa có món gì ngon chú có quên anh đâu, anh còn nhớ nhà có đồ gì hỏng toàn phải nhờ chú sang sửa giùm. Đừng có ngại, chú còn ngại với anh nữa thì buồn cười quá.
Anh Đổng nói vậy Tuấn cũng không ngại ngùng gì nữa, mà quả là mười mấy năm không gặp, tóc anh Đổng đã có sợi bạc lưa thưa, nhưng dáng dấp thì phát tướng hơn hẳn, chưa kể đến con xe máy xịn mà anh Đổng vừa chạy để đèo Tuấn.
Bia được đưa ra, anh Đổng rót đầy cốc rồi nói:
- - Nào, zô cái cho nó khí thế, cạn phát hết luôn nhé, đang nóng có vại bia vào thì bá cháy bọ chét....Zô nào, cạn nhé.
Sướng, công nhận là sướng, tu một hơi cạn cốc bia mát lạnh, bia vào tới đâu, Tuấn rùng mình tới đó, trong tù gần năm nay rượu thi thoảng còn uống trộm được chứ lấy đâu ra thứ xa xỉ phẩm này. Khà một hơi dài, khẽ nhắm mắt cảm nhận cái khoan khoái giản dị của cuộc sống đời thường, trong lúc anh Đổng rót bia thì Tuấn hỏi:
- - Anh vẫn ở chỗ cũ chứ ạ..?
Anh Đổng gật đầu:
- - Ừ, nhà anh vẫn ở đó, nhưng giờ anh xây nhà mới rồi. Uống bia xong lát ghé qua nhà anh, chiều anh bảo chị mua ít đồ nấu cơm anh em mình nhậu luôn. Cấm được từ chối, tuy lâu lắm không gặp, nhưng thi thoảng vợ chồng anh vẫn nhắc đến vợ chồng chú. Mà đấy, nãy giờ quên không hỏi, thế cô Vân đâu...?
Tuấn khẽ thở dài, không nói không rằng, Tuấn tu cạn cốc bia anh Đổng vừa rót rồi bắt đầu kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi Tuấn ra tù. Anh Đổng nghe xong mà như chết lặng, lúc này anh Đổng mới nhìn Tuấn và hiểu ra tại sao Tuấn lại thang thang ở đây, lại đeo balo, tóc thì cắn ngắn gần như là trọc.
Anh Đổng thở dài:
- - Cho anh xin lỗi, anh vô ý quá.....Không ngờ gia đình chú lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy.
Nhưng rồi anh Đổng gật gù rồi tiếp tục:
- - Nói như vậy là giờ chú vẫn chưa có chỗ ở đúng không...? Anh nói thế này, chú tính xem có được không nhé. Chú cũng chưa biết giờ anh làm gì nhỉ...? Trước kia anh sửa xe, nhưng sau này thời thế thay đổi, chú cũng thấy đấy, mọi thứ phát triển, cơ sở hạ tầng được nâng cấp, xây dựng. Anh cũng nắm bắt được thời cơ, ban đầu vợ chồng anh buôn bán nơi vỉa hè ngoài khu bãi biển thôi, cũng cực khổ, chắt bóp gần năm. năm trước nhà nước có chủ trương cho thuê đất mặt bằng khu du lịch để phát triển kinh tế. Vợ chồng anh vay mượn, thêm thắt vào cũng xí được lốt. Cũng đầu tư tu sửa thành quán ăn. Nói chung là cũng kiếm được, tháng trước bị tranh chấp, chành chọe nhau nên thằng em vợ anh bị đánh cho nhập viện. Giờ quán anh đang cần một người vẫy khách, nếu chú không ngại công việc này thì về làm cho anh. Chuyện ăn thì không cần phải lo, còn ngủ thì trong lúc chưa có chỗ ở chú ngủ ở quán luôn cũng được. Không có giường chiếu kê tạm bàn rồi ngủ chắc cũng ổn. Lương lậu thì anh em mình không đi đâu mà thiệt, chú thấy sao...?
Tuấn tròn mắt vui mừng, Tuấn cảm ơn rối rít:
- - Em làm, em làm anh ạ......Được như vậy thì tốt quá rồi còn gì, anh đã cho em công việc lại còn cho chỗ ở, lương anh trả em ít đi cũng được....Em cảm ơn anh.
Anh Đổng cầm cốc bia lên rồi cười lớn:
- - Ha ha, thấp là thấp thế nào....Chú còn phải chăm lo cho hai đứa con. Tạm thời vậy đã, chiều về nhà anh ăn cơm xong anh em mình bàn rõ hơn. Lát uống bia xong anh chở ra ngoài quán, chị đang ở đó. Chắc thấy chú chị cũng mừng lắm.
Nhìn Tuấn giờ đã quá thay đổi, già đi thì tất nhiên so với mười mấy năm trước thì ai cũng phải già, nhưng nhìn cách Tuấn nói chuyện, nhìn vào ánh mắt của Tuấn, anh Đổng biết những chuyện mà Tuấn phải trải qua thật sự không dễ dàng gì. Một con người với dáng vẻ ngang tàng, không sợ hay kiêng nể bất cứ ai thời còn trẻ đã được thay thế bằng một người đàn ông trầm lặng hơn, biết suy nghĩ hơn, không còn quá nóng nảy, bộp chộp đến điên khùng nữa. Cũng phải thôi, năm nay Tuấn đã ngoài tuổi, đã đi quá nửa đời người rồi, vậy mà giờ thứ Tuấn có vẫn chỉ là bàn tay trắng.
Chiều hôm đó về nhà anh Đổng, vợ chồng anh Đổng tiếp đón Tuấn rất chu đáo. Cơm nước xong xuôi, anh Đổng chở Tuấn ra quán của mình rồi dặn dò, thu xếp cho Tuấn ở lại đó luôn. Ngày Tuấn còn ở đây, khu vực này tuy là biển nhưng hiu quạnh, nay người ta xây kè, làm đường lớn, trồng cây, cải tạo bãi biển thành khu du lịch. Buổi tối lại có những tụ điểm sầm uất, ăn chơi về đêm xuyên đến sáng. Mọi thứ biến chuyển nhanh quá, nhưng lần vào tù, ra tội đã cho Tuấn nhiều kinh nghiệm xương máu. Việc gì cũng là việc, nhưng quan trọng mình phải biết và hiểu thật rõ công việc của mình đang làm. Ngay trong câu chuyện mà anh Đổng nói lúc uống bia, Tuấn cũng hiểu sự cạnh tranh ở khu vực này không hề đơn giản.
Xã hội dù có thay đổi đến đâu, có phát triển mạnh, có hiện đại thế nào đi nữa thì vẫn luôn tồn tại mặt tối sáng song song, đồng hành cùng nhau. Nếu chỉ làm một cách hời hợt, không suy nghĩ thì dù có làm gì cũng hỏng. Đã bị tụt hậu, bị xã hội bỏ lại sau lưng lần, Tuấn biết mình không thể để việc đó xảy ra lần thứ . Học hỏi, tìm hiểu, nắm bắt tình hình là thứ mà Tuấn cần làm lúc này.
Đã qua rồi cái thời kỳ chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện, bản lĩnh, sức mạnh là điều cần thiết. Nhưng nếu thiếu đi cái đầu có thể suy nghĩ thì cũng chỉ là kẻ vứt đi. Như một sự sắp đặt của ông trời, cuộc gặp gỡ tình cờ với anh Đổng ngày hôm ấy đã đặt Tuấn vào một nơi mà như người ta nói: Như Cá Gặp Nước.
Hay nói cách khác, thời của Tuấn đã tới......Mặc dù không phải tất cả đều tự nhiên mà có, nhưng vận mệnh lần đầu tiên đưa Tuấn đi đúng với bản năng mà khi sinh ra Tuấn đã có.
[......]
Tại nhà anh Đổng, mặc dù rất vui khi gặp lại Tuấn, nhưng là phụ nữ, ít nhiều vợ anh Đổng cũng có phần lo lắng, cô hỏi chồng:
- - Nhưng liệu để chú ấy làm công việc này có sợ gì không hả anh...? Anh cũng biết chú Tuấn nóng tính và có máu điên rồi còn gì..?
Anh Đổng đáp:
- - Đúng là vậy, nhưng giờ Tuấn nó thay đổi rồi. Ban đầu anh cũng không nghĩ sẽ để chú ấy làm. Nhưng nghe xong chuyện của cô Vân, rồi giờ chú ấy không có chỗ để đi, lại còn đứa con. Anh không biết phải làm sao nữa, anh cũng dặn dò chú ấy kỹ rồi. Tránh va chạm với những bọn khác, có gì gọi anh thôi đừng manh động. Chắc chú ấy sẽ nghe thôi, mà nói gì thì nói, em cũng biết gần đây quán chúng ta luôn bị giành khách một cách trắng trợn. Nếu cứ để tình trạng đó xảy ra, sợ mình bị bọn nó đè bẹp đến phải bỏ cả quán luôn ấy chứ.
Vợ anh Đổng thấy chồng nói không sai, lúc mới làm ăn thì cạnh tranh công bằng, mỗi quán đều đi lên bằng sức lực, khả năng của mình. Nhưng khi phát triển mạnh thì không còn như vậy nữa, dần dần bọn giang hồ đánh hơi thấy mùi tiền bắt đầu nhúng tay vào tranh chấp, vì chúng đến sau nên những lốt bán hàng, bán quán ấy chúng không thể tranh giành được vì mỗi quán đều có hợp đồng thuê từ đến năm. Không chịu nhượng bộ, không nói chuyện được trên giấy tờ chúng bắt đầu giở trò cạnh tranh bẩn. Trước quán của anh Đổng đã có quán phải nhượng lại mặt bằng vì bị giang hồ đe dọa. Vụ việc em trai anh Đổng bị đánh cũng là trò của đám giang hồ này, chúng cho người đến ăn rồi quậy phá, tìm cớ đánh người xong bỏ đi. Có báo công an cũng không biết chúng là ai nên công an cũng không giải quyết được.
Anh Đổng đang lo lắng thì cũng lại gặp đúng Tuấn......Chỉ có điều, cả anh Đổng cũng không thể ngờ được rằng, mọi chuyện lại xảy ra như vậy sau khi Tuấn nhận công việc. Lúc đó, anh Đổng chỉ biết tròn mắt, nuốt nước bọt, miệng không nói lên lời....
Đó là khi Tuấn bắt đầu làm việc được tuần.......