Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Bạch hạnh phúc vây quanh đồ ăn, nhìn nhìn cái này, xem xem cái kia, rối rắm nên ăn cái nào trước mới tốt. Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng bản năng của động vật ăn thịt vẫn chiến thắng, nó quyết định xuống tay với miếng bò bít tết trước.

Vui vẻ vùi đầu vào dĩa thịt bò, mở miệng liền cắn một khối, chỉ là vừa cắt đứt miếng thịt thì bị Lucia thu cảnh tử linh lên.

Bị linh ở giữa không trung, lông mao trắng bị dính vào cùng một chỗ, cái miệng nhỏ còn đang ngậm một miếng thịt, chưa kịp ăn, bộ dạng vừa buồn cười lại đáng yêu, Lucia nhìn Tiểu Bạch đang cố mở lớn đôi mắt nhìn mình, cơn tức giận vì bị đoạt đồ ăn vừa rồi không hiểu sao liền biến đâu mất tiêu.

“Ngươi thật là, ở trong không gian thú sủng cũng sẽ không bị đói, sao lại đi tranh đồ ăn với chủ nhân của ngươi cơ chứ, chủ nhân của ngươi hiện tại còn đang đói bụng đấy, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Đôi mắt màu bạc của Tiểu Bạch to tròn dạo qua một vòng, nhìn trời nhìn đất không chịu nhìn Lucia, lúc này miệng còn không quên đình chỉ, nhai đi nhai lại rồi nuốt miếng thịt vào bụng.

Lucia vươn ngón trỏ điểm điểm vào chóp mũi ngăm đen của Tiểu Bạch, ngữ khí bất đắc dĩ cười nói: “Sao lại thèm ăn như vậy? Thật sự là một tên thích ăn vặt.” Nói xong liền nhẹ nhàng đặt Tiểu Bạch về trên bàn.

Vừa mới di chuyển người tính gọi bồi bàn mang thêm một phần thức ăn, liền nghe thấy tiếng nức nở từ phía sau truyền đến, mang theo ý tứ làm nũng lấy lòng, Lucia quay đầu lại thì thấy, Tiểu Bạch cọ cọ mông, hai chân trước đem miếng thịt bị nó cắn một ngụm đến bên cạnh bàn, sau đó ngao ngao gọi Lucia.

Tiểu Bạch cũng áy náy, muốn đem đồ ăn trả lại cho Lucia, chỉ có điều ánh mắt nhìn chằm chằm thèm nhỏ dãi vào miếng bò bít tết kia thì không cách nào thu hồi lại được, dưới ánh mắt lòe lòe sáng như vậy, ta còn có thể không biết xấu hổ mà ăn sao? Huống chi…. Lucia nhìn nhìn chất lỏng khả nghi nào đó trên miếng thịt, yên lặng xoay đầu, vô lực nói: “Ta không ăn, ngươi ăn đi.”

Phía sau truyền đến tiếng ngao ngao vui sướng càng khiến Lucia thêm đau đầu, sau khi bước nhanh ra ngoài cửa phân phó muốn thêm một phần thức ăn khác, Lucia ngồi xuống bên giường, quyết định nhắm mắt làm ngơ, vẫn là nhìn mỹ nữ tương đối đẹp mắt, ừ, nhìn mi này, môi này, mỹ nữ chính là mỹ nữ, nếu xem nhẹ tiếng ‘bẹp bẹp’ ở phía sau thì càng tốt.

Chờ cơm trưa mới mà Lucia thật vất vả lấy được tiến vào, vừa chuẩn bị ngồi xuống ăn cái gì đó thì ai ngờ, lại thấy được ánh mắt lóe sáng của Tiểu Bạch, Lucia khinh bỉ trừng mắt nhìn nó một cái, đem cơm trưa của mình ra xa nó một chút, “Đừng ăn trong bát, nhìn trong nồi, đây là cơm trưa của ta.”

Biết mình đoạt cơm trưa của chủ nhân là không đúng, Tiểu Bạch bị Lucia trừng, liền ủy khuất ‘rầm rì’ một tiếng, động tác thong thả vùi đầu ăn số đồ ăn còn lại của mình, chỉ là bộ dáng kia thấy thế nào cũng rất đáng thương, giống như là bị bắt nạt vậy, vừa ăn vừa nhỏ giọng ‘rầm rì’.

Như vậy thì ai còn có thể nuốt trôi cơm cơ chứ, “Được rồi, thật sự thua ngươi, nè, cho ngươi, không được đòi thêm nữa.” Lucia cắt hơn một nửa miếng bò bít tết trong dĩa mình cho vào dĩa của Tiểu Bạch.

Đạt được mục đích, Tiểu Bạch cũng không rầm rì nữa, vùi đầu vào ăn, rốt cuộc Lucia cũng chờ được Tiểu Bạch an phận rồi ăn bữa cơm trưa không dễ được ăn này, thật sự là một phen chua xót a!

Sau bữa cơm, Lucia định thu Tiểu Bạch vào không gian thú sủng, nhưng Tiểu Bạch lại không phối hợp, chạy tán loạn trong phòng, nhưng không chịu nhảy vào trong lòng của Lucia.

Nửa ngày, Lucia ngẫm lại cũng thấy Tiểu Bạch còn nhỏ, là thời điểm thích chơi đùa, khẳng định không nghĩ cả ngày ở trong không gian thú sủng tu luyện, “Được rồi, lại đây đi, không để ngươi về không gian nữa.” Lucia nhẹ nhàng nói với Tiểu Bạch đang nằm trên mặt đất nhìn cậu.

Lucia bắt đầu cảm thấy hối hận khi cùng vật nhỏ vừa lười vừa tham, còn rất vô lương này ký kết khế ước, nhưng đạo lý đồ đã bán ra không thể thu lại thì Lucia vẫn biết, cho nên chỉ có thể nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt trên lưng nó để trút căm phẫn.

Lúc này, tiếng gọi của bồi bàn ở ngoài cửa vang lên, thì ra nước ấm để Lucia tắm rửa đã chuẩn bị xong, mở cửa, để người đem thùng gỗ chứa đầy nước ấm tiến vào, đổ vào trong thùng tắm được dùng sa mạn ngăn cách trong phòng, sau đó lui xuống.

Lucia nhìn cô gái còn không có dấu hiệu thanh tỉnh ở trên giường, cảm thấy mình nên đi tắm cái đã, dù sao trong chốc lát cô nàng cũng chưa tỉnh lại, ngẫm lại nước ấm đang tỏa hơi nóng kia, Lucia cảm thấy trên người hơi ngứa, hơn nữa cúi đầu nhìn Tiểu Bạch đang cọ vết dầu lên người mình, mắc bệnh sạch sẽ như cậu càng không thể chịu thêm nổi.

Ghét bỏ ném Tiểu Bạch lên trên cái ghế bên giường, Lucia nghiêm mặt nói: “Ta đi tắm, ngươi nhìn cô gái trên giường cho ta, nếu nàng tỉnh, ngươi đi thông báo cho ta, hiểu không?”

Tiểu Bạch đột nhiên bị Lucia ném ra khỏi trong lòng có điểm không phản ứng lại, ngẩng đầu tỉnh tỉnh mê mê nhìn Lucia, đối với lời cậu nói chỉ gật đầu theo bản năng.

Thấy Tiểu Bạch gật đầu, Lucia yên tâm đi ra mặt sau của sa mạn, nhìn một thùng nước ấm tràn đầy, cậu khẩn cấp bắt đầu cởi quần áo trên người, không mất bao nhiêu thời gian, Lucia đã tự cởi sạch.

(Editor: sao tôi edit câu này thì thấy mờ ám quá vậy? Ai đó chỉnh lại hộ cái)

Nhấc chân bước vào trong thùng tắm, đường cong thân thể hoàn mỹ chậm rãi chìm vào trong nước, cổ thon dài bởi vì đầu dựa vào sau, lộ ra độ cong tinh tế tuyệt đẹp, mái tóc dài màu vàng được một cây trâm bạch ngọc cố định sau đầu, cảm giác nước ấm tưới trên người thoải mái, khiến Lucia không khỏi nhắm hai mắt lại.

“Ngươi là ai?” Giọng nói thanh lệ mang theo nghi hoặc đột ngột vang lên.

“….” Lucia mạnh mẽ mở mắt ra, nhìn cô gái vốn đang nằm trên giường giờ lại bình tĩnh đứng ở trước mặt mình, cmn, Tiểu Bạch đâu? Không phải đã để nó gác sao?

Cô gái đang đứng ở bên cạnh thùng tắm, dùng con mắt trong veo không thể đơn thuần hơn nhìn chính mình, lúc này Lucia mới nhớ ra mình chưa mặc quần áo, cúi đầu thì thấy, nước ấm trong veo căn bản chẳng che đậy được cái gì, vội vàng lấy quần áo ở cái ghế bên cạnh che mình.

Ho nhẹ một tiếng, Lucia đỏ mặt nhẹ giọng nói: “Cái kia…. Nàng có thể đi ra ngoài trước hay không.”

Tuy Phillis nghi hoặc vì sao người này lại muốn mình đi ra ngoài trước, nhưng nàng vốn không phải là một người có lòng hiếu kỳ quá mạnh, cho nên chỉ nhìn thoáng qua Lucia, sau đó nghe lời xoay người ra ngoài.

Chờ bóng dáng cô gái biến mất, Lucia mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, bị cô gái kia xem sạch, có cần phải đòi chịu trách nhiệm hay không a?

Nhanh chóng mặc quần áo, Lucia hít sâu hai lần, nói với mình không có cái gì, cô gái người ta còn không phản ứng, một người đàn ông như mình vì sao phải để ý cơ chứ.

Cảm giác nhiệt độ trên mặt mình rốt cuộc cũng hạ, lúc này Lucia mới sửa sang lại ống tay áo, ra vẻ trấn định đi ra ngoài, vừa đi ra, liền thấy cô gái đang ngồi trước bàn không biết là đang suy nghĩ cái gì, tầm mắt di chuyển, quả nhiên thấy đồng học Tiểu Bạch đang ngủ say sưa trên ghế, ngực của Lucia bị tắt nghẹn, không phải mọi người đều nói Bằng Mã đều là loài cao quý ưu nhã, mĩ lệ thánh khiết hay sao? Cái con hết ăn lại nằm kia rốt cuộc là thuộc về loài nào a!!

Lucia điên cuồng rít gào trong lòng tạm thời cũng không nghĩ đi dạy dỗ lại cái tên ngu ngốc vừa lười vừa tham kia, đi đến chỗ đối diện cô gái rồi ngồi xuống, nở nụ cười ấm áp, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, nàng ổn không?”

Phillis ngẩng đầu thản nhiên liếc nhìn Lucia, không nói chuyện.

Nhìn cô gái cao lãnh như vậy, trong lòng Lucia hơi thấp thỏm, cô ấy sẽ không cho rằng lúc đó mình cố ý đi tắm rửa đi, trên mặt mỉm cười ấm áp có chút không giữ được, kiên trì tự giới thiệu: “Ta tên là Lucia, tiểu thư, còn nàng?”

“Phillis.”

Lucia đợi nửa ngày, cô gái chỉ ngắn gọn nói tên mình, sau đó đâu, không phải là nên cảm ơn mình đã cứu cô sao?

“Lúc trước nàng té xỉu, cho nên ta mới mang nàng đến đây sơ cứu một chút.” Cô gái chắc sẽ cảm ơn mình, sau đó thẹn thùng nói: “Ơn lớn không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.” Hình ảnh tốt đẹp cỡ nào a!

“Ngươi cứu ta?” Phillis hoài nghi nhìn thiếu niên khí chất trong veo ưu nhã, khuôn mặt tinh xảo trước mắt này.

“Phải.” Lucia nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Vậy ngươi có biết ta là ai không? Lúc trước ta đang làm cái gì?” Ánh mắt màu lam băng lãnh trong veo ngây thơ nhìn Lucia.

Sẽ không như cậu nghĩ đi, Lucia thật cẩn thận hỏi: “Nàng không nhớ rõ?”

Phillis nhíu mày cố gắng hồi tưởng, trong đầu vẫn trống rỗng một mảnh, ngoại trừ biết tên mình là Phillis còn lại cái gì cũng không nhớ ra, “Ừ, ta chỉ nhớ rõ tên mình, ngươi biết gì đó về ta sao?”

Lucia nhìn Phillis nhíu mày lại, có chút xin lỗi nói: “Ta cũng không biết, hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt, sau đó nàng té xỉu ở trước mặt ta.” Sợ cô gái quá mức thất vọng, liền vội vàng nói suy đoán của mình ra, “Nhưng trên trán nàng bị thương, ta nghĩ không chừng nàng đã gặp nguy hiểm gì đó.”

Tuy rằng Phillis mất trí nhớ, nhưng nàng vẫn theo bản năng biết dưới tình huống này làm như thế nào mới có lợi cho mình nhất, nàng hỏi Lucia: “Trước khi hồi phục ký ức, ta có thể đi theo ngươi không?”

Như là sợ Lucia cảm thấy phiền toái, Phillis lại khốc khốc nói: “Ngươi yên tâm, tuy cái gì ta cũng không nhớ được, nhưng ta cảm giác mình hình như là một Kiếm Sĩ, vẫn có năng lực nhất định, ta có thể làm hộ vệ cho ngươi.”

Đối với đề nghị trâu bò của cô gái, tuy Lucia không phải rất muốn đồng ý, nhưng dù sao cậu cũng phải tìm được Arnold, nếu tìm không ra, cậu chỉ đành phải chạy về Thánh thành, mang theo một cô gái cũng không có chuyện gì đáng ngại, mấu chốt là còn có thể bồi dưỡng cảm tình, nói không chừng cô gái sẽ yêu phải cậu chăng.

Nhìn nhìn Phillis đang chờ đáp án của cậu, Lucia ôn nhu đáp ứng: “Nàng cứ đi cùng ta, ta cũng không yên lòng để một cô gái như nàng một mình một người.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio