Luận Giáo Hoàng Tìm Chết Sử

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối diện với ánh mắt sạch sẽ ôn hòa của thiếu niên, vẻ mặt mang theo quan tâm và lo lắng với nàng, Phillis đột nhiên cảm thấy nỗi kinh hãi do mất ký ức trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều, khóe miệng không tự giác cong lên.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, cô gái chưa từng cho mình sắc mặt tốt nào, hiện tại đột nhiên nhìn thấy nụ cười nhẹ trên mặt nàng, tuy rằng chỉ chớp mắt thôi, nhưng cũng khiến Lucia cảm thấy trước mắt sáng lên.

“Nàng vừa mới tỉnh lại, nhất định đã đói bụng đi.” Lucia sờ sờ vào chén cháo ngô lúc trước đã gọi, a, hơi lạnh, “Ta ra bên ngoài gọi đồ ăn, nàng thích ăn cái gì?”

Phillis tự nhiên thấy được động tác nhỏ của Lucia, tuy trong lòng vì cậu cẩn thận mà cảm thấy dễ chịu, nhưng trên mặt vẫn thuộc dạng núi băng không chút thay đổi, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía Lucia trở nên nhu hòa một chút, “Cái gì cũng được.”

Lucia nghe vậy liền lưu loát đứng dậy ra ngoài cửa gọi vài món mà mình cảm thấy ăn ngon.

Lúc trở về phòng, nhìn Tiểu Bạch đang cuộn tròn thân mình ở trên ghế ngủ đến vô tri vô giác, Lucia đánh giá thân hình tròn vo trắng tuyết của Tiểu Bạch, nhớ đến thời hiện đại các cô gái hình như đều rất thích những động vật nhỏ đáng yêu, nó hẳn miễn cưỡng cũng được cho là khả ái đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Bạch không mang theo ý tốt, làm Tiểu Bạch còn đang trong giấc mộng vô ý thức run run lông trên người.

Đi qua, một chút cũng không ôn nhu nhéo miếng da trên cổ Tiểu Bạch, đánh thức nó dậy.

Tiểu Bạch bị người ta đánh thức, ánh mắt hung ác trừng về phía người quấy rầy giấc ngủ của nó, sau khi phát hiện đó là Lucia, nó lại vội vàng bày ra vẻ mặt vô tội, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh đến mức khiến loại người quen mang mặt nạ như Lucia cũng phải thán phục, cho nên có nên nói rằng không hỗ là thú sủng của cậu sao?

Ôm Tiểu Bạch khi có khi không vuốt ve lông của nó, trong đầu Lucia trao đổi với Tiểu Bạch, “Ta không phải đã kêu ngươi canh chừng rồi sao? Sao ngươi lại ngủ?”

“Không phải…cố ý.” Trong đầu truyền đến một giọng mềm mềm nhu nhu như giọng nói của một đứa nhỏ năm sáu tuổi.

Tay Lucia không khống chế được, bứt mất hai sợi lông của Tiểu Bạch, “Ngươi có thể nói?”

“Biết…một ít.” Quả nhiên vẫn còn ngắt ngứ, nói tiếng người vẫn không quá lưu loát.

Lucia ôm Tiểu Bạch đi về phía Phillis, “Lỗi khi nãy của ngươi, ta sẽ không so đo, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ tiếp theo ta giao là được, hiểu không?”

“Ngươi chỉ cần hống cô gái kia vui vẻ, buổi tối ta sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi.” Biết bản chất cật hóa của Tiểu Bạch, Lucia vì xoát hảo cảm của cô gái, liền xuất ra chiêu này.

Quả nhiên vừa nghe thấy có ăn, Tiểu Bạch vốn đang lười biếng nằm trong lòng Lucia đột nhiên sáng cả hai mắt lên, nó tự mình nhảy xuống, bốn chân nhỏ chạy như bay, đến trước mặt Phillis cũng không vội vàng nhảy lên, mà dùng thân hình có chút cồng kềnh của mình cọ cọ mắt cá chân của Phillis.

Lúc Lucia ôm Tiểu Bạch thì Phillis đã chú ý tới, nhưng chỉ cho rằng nó là sủng vật nhỏ của Lucia, hiện tại bộ dạng của con ma thú nhỏ này đang vây quanh mình cọ cọ, nhìn qua vẫn là rất thuận mắt, ngẩng đầu nhìn hỏi Lucia.

“Đây là thú sủng của ta, là một con Bằng Mã, tên là Tiểu Bạch.” Nhìn bộ dáng ở dưới chân người đẹp ra sức vẫy đuôi lấy lòng của Tiểu Bạch, Lucia rốt cuộc cũng chịu thừa nhận kỳ thực địa vị của cậu ở trong lòng nó còn không bằng một vài món ăn.

Phillis khom lưng ôm Tiểu Bạch vào trong lòng, nhìn kỹ tiểu gia hỏa mà mình vẫn luôn không chú ý tới từ lúc tỉnh lại đến giờ, cả người là bộ lông thuần trắng mềm mại, trên trán có mọc một cái sừng ngắn ngủi, cái đuôi nhỏ xõa tung ở phía sau còn đang không ngừng lắc lư, đôi mắt lớn màu bạc lóng lánh giờ phút này đang nhìn nàng.

Bộ dạng thật sự rất đẹp mắt, nhìn đến Lucia cũng không có ý không bằng lòng, Phillis liền ôm con Bằng Mã tên Tiểu Bạch này vào lòng mình, cúi đầu gãi gãi cằm của nó, nhìn nó thích ý, khuôn mặt không tự giác nhu hòa đi rất nhiều.

Lúc này Lucia cũng đi tới bên cạnh bàn, mỉm cười nhìn động tác của một người một thú. Trong phòng sáng sủa, thiếu nữ có dung mạo thanh tú xinh đẹp đang cúi đầu chơi đùa với thú sủng khả ái ở trong lòng, thiếu niên tuấn tú tinh xảo mỉm cười ôn nhu nhìn chăm chú một màn này, hai người một sủng vật, cứ như vậy tạo thành một bức tranh duy mĩ.

(Editor: Arnold, anh mau về. Vợ anh sắp bị người ta đoạt rồi kìa)

Nhưng chỉ sau một lúc, đồ ăn Lucia gọi cho Phillis đã được đưa lên, lần này dưới ánh mắt cảnh cáo của Lucia, Tiểu Bạch rốt cuộc cũng biết không được tự tiện ăn đồ ăn của người khác, mà chỉ dùng đôi mắt to ngập nước tràn đầy khát vọng nhìn Phillis dùng cơm.

Phillis không biết Tiểu Bạch đã ăn qua, nhìn bộ dáng lúc này của nó, còn tưởng nó đang đói bụng, cho nên nàng ăn món nào thì cũng sẽ phân ra một phần đút cho Tiểu Bạch.

Lucia rất vừa lòng với biểu hiện lần này của Tiểu Bạch, mặc cho ai thấy bộ dạng như đã tám đời chưa được ăn của nó lúc nãy, thì đều sẽ cảm thấy phương thức nhã nhặn ăn cơm của nó như bây giờ đã rất không tệ rồi.

Sau cơm trưa, cuối cùng Lucia cũng nhớ tới chuyện phải đi tìm Arnold, cậu trưng cầu ý kiến của Phillis: “Ta với một người bạn bị lạc nhau, cho nên buổi chiều ta tính đi ra ngoài tìm hắn. Miệng vết thương của nàng còn chưa lành, ta để Tiểu Bạch ở lại với nàng, có được không?”

Phillis nghe vậy, nhìn Lucia thản nhiên nói: “Không, ta đi với ngươi.”

“Nhưng vết thương của nàng….”

“Cùng nhau.”

Tuy vẻ mặt của Phillis vẫn trước sau như một không chút thay đổi, nhưng từ ánh mắt của nàng Lucia cũng minh bạch nàng đang rất kiên định, biết mình khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, “Được, nhưng nếu nàng cảm thấy không thoải mái thì phải nói ra.”

Hai người mang theo Tiểu Bạch cùng nhau đi ra ngoài, trước khi ra quán trọ Lucia đã hỏi qua bồi bàn, cậu quả nhiên đã bị truyến tống đến thủ đô Moya – thành Fergusater, nói như vậy, cơ hội tìm thấy Arnold cũng sẽ lớn hơn nhiều.

Sau khi cách xa Arnold, cậu mới phát hiện mình có chút không quen, tựa như hôm nay, tắm rửa ăn cơm gì đó, nếu có Arnold ở, hắn nhất định đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, cái gì mình cũng không cần quản, chỉ cần hưởng thụ là được, quả nhiên thói quen rất dễ hình thành, nhưng bỏ thì rất khó.

Nghĩ nghĩ, tâm tình có chút suy sụp, cũng không biết hiện tại Arnold thế nào.

Phillis có chút không hiểu nhìn Lucia, vừa rồi còn rất tốt, như thế nào lại đột nhiên thất thần, lúc này hai người đã đi ra khỏi quán trọ, trên đường trước sau như một vẫn náo nhiệt.

“Chúng ta đi chỗ nào tìm?”

Lucia nghe giọng nói thanh lãnh của Phillis liền vội vàng thu lại suy nghĩ đang bay tán loạn trong đầu, quay đầu lại nói với nàng: “Chúng ta thử đi về phía bắc, ra khỏi thành đến ngoại ô tìm thử.”

“Được.” Phillis cũng không có nhiều hiếu kỳ với những gì Lucia đã trải qua, cho nên nàng chỉ đơn giản lên tiếng, cũng không có hỏi nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio