Ăn cơm tối xong, người một nhà dời ghế dựa ngồi trong sân hóng mát, thời tiết ngày hôm nay rất tốt, trong bầu trời đêm vạn lý không mây, bầu trời đầy sao sáng ngời chói mắt, xa hoa chẳng khác gì tiên cảnh trong thần thoại làm Trương Lam âm thầm cảm thán. Ở kiếp trước vì sinh tồn vẫn luôn bận rộn làm việc, không hề có thời gian ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời đêm xinh đẹp như thế, lại thêm khí thải bên trong thành thị cản trở ánh sáng của những ngôi sao, cũng cản trở cả ánh mắt của mọi người thưởng thức.
- Cha, ngày mai cha muốn đi lên thị trấn phải không?
Trương Lam hỏi.
- Ân, con trai bảo bối, có muốn mua đồ chơi gì không, nói đi, muốn cái gì cha sẽ mua về cho con.
Lão đầu tử hỏi cũng không hỏi, trong miệng bắt đầu bảo đảm hứa hẹn như xe lửa chạy loạn, diện mạo hoàn toàn thể hiện rõ phong cách của nhà giàu mới nổi. Trương Lam âm thầm trợn mắt nhìn lão đầu tử nhà mình.
- Không phải, ngày mai con cũng muốn đi cùng!
- Không cho đi!
Lão đầu tử không chút nghĩ ngợi:
- Một nhi đồng tóc còn chưa mọc đủ, cả ngày mang theo con lại ra thể thống gì!
- A, hình như chủ ý kiếm tiền là do con đưa ra đi, hình như có câu uống nước cũng không nên quên người đào giếng đi?
Trương Lam tiếp tục khinh bỉ.
- Nha…
Lão đầu tử gãi gãi đầu, thật đúng là có chuyện như vậy nha, tại sao mình lại quên tiểu gia hỏa này thật sự không tốt chọc tới hắn đâu, giống như luận về cãi nhau, từ khi tiểu tử này có thể nói chuyện chính mình chưa từng chiếm qua được tiện nghi của hắn đi?
- Ngày mai cha muốn làm sao đi đây?
Trương Lam tiếp tục đả kích lão đầu tử nhà mình.
- Ách?
Trương Tông Quân có chút ngẩn ra, nhịn không được lại gãi gãi đầu, phải nha, làm sao mà đi đây? Trước kia lúc huấn luyện dân binh đều do Bộ võ trang của huyện phái xe tải xuống đây chở người, lần trước đi lên thị trấn là đi nhờ xe của bên tín dụng xã, lần này sao, làm sao đi đây? Chẳng lẽ đi bằng xe đạp? Chỉ cần ngẫm lại đạp xe đi về hơn km, Trương Tông Quân đã không tự chủ được rùng mình một cái – hiện tại cũng không có xe công cộng từ thị trấn xuống hương thôn cho ngươi ngồi đi a!
Hắn bỗng nhiên kịp thời phản ứng, nhìn chằm chằm đứa con của mình:
- Nói như vậy là con có biện pháp?
- Ân, thật ngượng ngùng, con vừa lúc có một biện pháp!
Trương Lam gật đầu thừa nhận.
- Nói mau!
Lão đầu tử có điểm phát điên, đứa con này phải gọi là gì đây? Đùa giỡn ông già mình chơi sao?
- Mang con đi chung!
Trương Lam tiếp tục đưa ra điều kiện cho mình, không chút nào thỏa hiệp.
- Được rồi!
Lão đầu tử ủ rũ làm ra thỏa hiệp. Bộ dáng chẳng khác gì chú gà trống bị đánh bại trận. Tại sao mình lúc nào cũng không thể đấu lại con mình đâu, dù có một lần cũng tốt đi, như vậy thật sự đả kích tự tin của một người làm lão tử. Chính mình giống như đã thật lâu thật lâu không có cảm nhận được uy nghiêm của một người làm lão tử đi? Thật thương tâm, thật mất mặt, nghĩ tới đây Trương Tông Quân lại nhịn không được bi ai, nước mắt ào ào.
Trương Lam cũng không tiếp tục kích thích lão đầu tử nhà mình, dù sao kích thích nhiều quá sẽ có người đau lòng.
- Trong thôn chúng ta không phải còn có một xe máy kéo Thái Sơn hay sao, ngày mai cha đi mua hai gói thuốc, thương lượng một chút với bí thư chi bộ, đảm bảm hắn sẽ cho cha mượn!
Trước khi Trương Tông Quân kết hôn từng lái máy kéo hai năm tại Trường Bạch sơn, công tác chính là vào trong núi kéo gỗ thô trở về. Bởi vậy hắn biết lái máy kéo, việc này Trương Lam cũng biết, ở kiếp trước trong nhà Trương Lam cũng từng mua qua máy kéo, kỹ thuật lái máy kéo của Trương Tông Quân khá tốt, mấy người lái máy kéo trong thôn cũng do hắn dạy ra. Trương Lam vẫn luôn cho rằng lái máy kéo khó hơn lái xe hơi rất nhiều, ở kiếp trước khi Trương Lam học lái máy kéo xong về sau học lái xe hơi, thầy dạy lái xe chỉ thoáng giới thiệu cho hắn một chút, Trương Lam đã lái rất tốt, ngay cả thầy dạy cũng rất ngạc nhiên.
- Được không vậy?
Trương Tông Quân rõ ràng động tâm.
- Cha là thợ điện trong thôn, là người lái máy kéo giỏi của thôn, còn là đội trưởng đội sản xuất, quan hệ với bí thư chi bộ không tệ chút nào, nếu chút mặt mũi này mà hắn cũng không cho cha thì mới là kỳ quái.
- Đây không phải mình chiếm tiện nghi của mọi người trong thôn sao…
Trương Tông Quân vẫn còn chút do dự.
Người thật là giản dị thành thực quá đi! Trong lòng Trương Lam điên cuồng gào thét.
- Ngày mai khi mình về cha đổ xăng cho họ không được sao, hơn nữa hiện tại cũng không có việc nông vụ gì, máy kéo để không cũng chẳng việc gì làm không phải sao.
Trương Lam tiếp tục quạt gió.
- Vậy được rồi, ngày mai cha đi thử xem.
Rốt cục hạ quyết tâm, chỉ cần đổ thêm xăng thì cũng không thể xem như mình chiếm tiện nghi của thôn đi, Trương Tông Quân tự an ủi mình.
Ngày hôm sau, Trương Lam cùng lão gia tử dậy thật sớm, chạy tới nhà bí thư chi bộ, đưa lên hai gói thuốc đem sự tình nói ra, bí thư chi bộ thật sảng khoái vung tay lên:
- Không có việc gì, lái đi đi!
Hai cha con cầm chìa khóa đi tới kho để máy kéo, Trương Tông Quân muốn khởi động máy, Trương Lam vội vàng kéo hắn:
- Ba ba, hôm nay chúng ta cũng không có đi kéo đồ vật gì cả, mang theo thùng kéo làm gì, tháo xuống đi, chạy nhanh còn tiết kiệm được xăng!
Trương Tông Quân suy nghĩ cũng phải, mở thùng kéo, hai cha con ngồi lên đầu kéo, thật phong cách giống như lái xe hơi trên đường cao tốc, chạy thẳng ra thị trấn.
Đường ra thị trấn vẫn là đường đất, nhưng mặt đường thật rộng rãi, cũng không khó đi, chỉ dùng nửa giờ đã chạy tới nơi đóng quân của Vương doanh trưởng.
Vương doanh trưởng vừa lúc từ trong nơi đóng quân đi ra, nhìn thấy hai cha con ngồi trên đầu máy kéo chạy tới, vui vẻ kêu to:
- Ai, hai người từ đâu kiếm được máy kéo mà chạy đây?
Lần này Vương doanh trưởng càng thêm nhiệt tình, nhìn ra được tác dụng của cân kia so với phỏng đoán của Trương Lam còn lớn hơn nhiều.
- Mượn trong thôn!
Trương Tông Quân nhảy xuống xe nói.
- Mau mau, mời vào trong!
Vương doanh trưởng nhanh chóng kéo hai cha con:
- Tôi đã phỏng chừng hai cha con anh tới giờ này rồi nên ra đón!
Đi tới văn phòng của Vương doanh trưởng, mọi người ngồi xuống, Trương Tông Quân cũng không khách khí, trực tiếp đi vào chủ đề.
- Vương doanh trưởng, hôm nay tôi không chuyện cũng không đến điện tam bảo. Mấy ngày hôm trước chúng ta không phải đã nói nhìn xem sinh ý như thế nào hay sao, hiện tại tôi chính là đến đây bàn chuyện hợp tác lâu dài với anh đó.
Vương doanh trưởng cũng là người thành thật nên thẳng thắn đáp:
- Tôi cũng phỏng đoán hôm nay anh tới là vì việc này, tôi nghe hai thủ hạ nói lần này anh kiếm được cũng không ít đi. Hôm nay anh tới tìm tôi, nói rõ Trương đồng chí anh cũng không quên chúng tôi, thật tốt, như vậy tôi giới thiệu rõ tình huống nơi này cho anh biết một chút!
Nói xong hắn tiện tay cầm lấy một trang giấy, lại tùy tay viết lên trên:
- Nơi này của chúng tôi có ba liên cộng thêm một vận chuyển liên, tổng cộng có xe tải quân dụng, ở tình huống có thể cam đoan chúng tôi huấn luyện quân sự được bình thường, chúng tôi nhiều nhất có thể cung cấp cho anh chiếc xe, nếu như trong thời gian ngắn thậm chí có thể là chiếc, đương nhiên, chỉ có thể là một tuần thời gian!
Trương Tông Quân cũng nghiêm túc:
- Căn cứ theo giá thị trường lần này mà xem, thị trường đúng thật là rất tốt. Lần này tôi tính toán làm lớn một lần, trở về tôi sẽ tranh thủ thời gian tiến hành thu mua hoa quả, đường núi thật không dễ đi, có xe tải của quân đội các anh vấn đề vận chuyển khó khăn đều đã được giải quyết, căn cứ theo suy đoán của tôi, một tháng sau là có thể đạt tới mỗi ngày cho ra quy mô năm xe hàng, đem mười chiếc xe chia làm hai ca, vừa lúc tuần hoàn. Nhưng sau này nếu cần vận chuyển mở rộng quy mô, Vương doanh trưởng có thể hỗ trợ nghĩ biện pháp hay không?
Vương doanh trưởng cúi đầu nghĩ một lát, lại lắc đầu:
- Nếu ngẫu nhiên một lần thì còn tạm được, thời gian dài khẳng định không được. Chúng ta kiếm tiền là một chuyện, nhưng không thể làm chậm trễ việc huấn luyện bình thường trong quân đội mới tốt!
- Vậy Vương doanh trưởng có thể giúp tôi bắt tuyến với chỗ đóng quân nào đó chung quanh, xem bọn họ có nguyện ý giúp chúng ta hay không!
Trương Tông Quân nhớ tới lời tối qua Trương Lam đã dặn mình, hỏi ngược lại.
- Vậy thì có thể, sao tôi lại không nghĩ tới đây?
Ánh mắt Vương doanh trưởng chợt sáng lên:
- Đó là một ý kiến hay!
- Tốt, đến lúc đó phiền toái Vương doanh trưởng.
Nói tới đây, Trương Tông Quân theo lời dặn của đứa con tối qua chính tay mình viết xong hợp đồng.
- Vương doanh trưởng nhìn xem hợp đồng này thế nào? Nếu như thích hợp thì chúng ta cùng ký tên đi!
Mặc kệ là chuyện gì, vẫn nên ký hợp đồng để có bảo đảm, có giấy trắng mực đen đến lúc đó mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng thật dễ làm, nếu không lỡ xảy ra vấn đề cũng sẽ rất phiền toái.
Vương doanh trưởng cầm hợp đồng nhìn kỹ, nhìn một hồi thì hơi nhíu mày:
- Trương đồng chí, như thế nào phí chuyên chở là mỗi lần nguyên vậy? Chúng ta không phải đã nói xong là mỗi lần nguyên sao? Còn có mỗi lần từng binh lính lái xe lại trợ cấp nguyên là chuyện gì đây?
- Là như vậy, Trương thúc thúc.
Trương Lam thay thế lão gia tử mở miệng:
- Phí chuyên chở chúng ta vẫn sẽ dựa theo mỗi xe nguyên, hợp đồng ghi là nguyên, nhiều ra nguyên sẽ do chính Vương doanh trưởng tự mình xử lý. Về phần nguyên trợ cấp, các chiến sĩ đi theo chúng ta chạy cả ngày cũng rất vất vả, xem như là trợ cấp dinh dưỡng cho các chiến sĩ mà thôi.
Vương doanh trưởng nhìn qua Trương Tông Quân, thấy Trương Tông Quân gật đầu thừa nhận là ý của mình.
Được câu trả lời khẳng định, trong lòng Vương doanh trưởng kịch liệt sôi trào. Không hề nghi ngờ, nguyên trợ cấp chính là cho chiến sĩ được hưởng tiền phí ra sức, phải biết rằng ở hiện tại một tháng tiền trợ cấp cho các chiến sĩ chỉ có , nguyên, một tháng lái vài chuyến xe còn kiếm được hơn cả công nhân làm việc rất nhiều, mà đây còn là một việc thật hợp lý lẫn hợp pháp, không ai nói được gì. Về phần nhiều hơn nguyên kia, đó hoàn toàn là chỗ tốt dành riêng cho chính hắn, một chuyến xe , nếu một ngày năm chuyến xe chính là , một tháng là , vậy một năm thì sao đây? Vương doanh trưởng không dám tiếp tục tính xuống, đây chính là bánh nóng từ trên trời rơi xuống nha, hơn nữa cũng không ai hay biết. Cộng thêm trên hợp đồng cũng đã viết thật rõ ràng, tiền xăng sẽ do bên đối phương (Trương Tông Quân) phụ trách, chính mình chỉ phải chịu trách nhiệm sự an toàn cùng thời gian vận chuyển của chuyến xe là được, chủ yếu có thể nói mỗi một lần ra xe là hắn có thể không công kiếm được nguyên, dựa theo một ngày ra năm chuyến xe, một năm mà tính toán, chính hắn sẽ kiếm được ít nhất là vạn nguyên cho chỗ đóng quân, đây là một việc không thể tưởng tượng, lãnh đạo tuyệt đối sẽ không nói hắn cái gì, chỉ biết khích lệ hắn. Vương doanh trưởng cảm giác mình bị choáng váng vô cùng, bị một cái bánh nóng thật lớn rơi trúng, hắn có cảm giác đây không phải là sự thực. Chỉ cần hắn đáp ứng, hắn chính là danh lợi song thu chân chính, Vương doanh trưởng suy nghĩ, đến lúc đó mình nhận được lãnh đạo ngưỡng mộ, chức vụ của mình sẽ phi thăng nhanh như gió lốc.
- Ký tên! Mau mau ký tên!
Vương doanh trưởng rõ ràng cảm giác được tận sâu trong nội tâm của mình có một thanh âm đang điên cuồng gào thét, hồn nhiên không hề ý thức được có một ác ma tên là Trương Lam đang không ngừng vung vẩy tam giác cương xoa, đồng thời còn không ngừng vung vẩy cái đuôi màu đen của mình đang ngồi gần bên.
Trương Lam hiểu được rất rõ ràng, mục đích của mình là đem Vương doanh trưởng cùng cả khu đóng quân đều trói lên trên người của hắn, ở trong quân đội tạo nên người phát ngôn cho lợi ích của chính hắn. Sau này khi hắn hợp tác với những khu đóng quân khác cũng phải làm như thế, nhất định phải có được cộng đồng lợi ích của chính mình, phụ trách sự an toàn vĩnh viễn của chính mình. Chỉ có như vậy, chỉ cần những người trong quân đội càng ngày càng bước lên vị trí cao, thì bản thân hắn cũng sẽ càng ngày càng củng cố. Vì nắm giữ chặt đuôi sam của đám người kia, phòng ngừa ngày sau bị bọn họ phản bội, mỗi lần khi Trương Lam trả tiền đều để cho họ viết rõ biên lai nguyên cho hắn, đương nhiên việc này ngày sau hãy nói, tạm thời không đề cập tới.
Vương doanh trưởng rốt cục không ngăn cản nổi ác ma trong nội tâm của mình đang gào thét, liền đầu hàng:
- Được, tôi ký tên!
Nói xong hắn cầm lấy bút máy, ký tên mình, còn ấn lên dấu tay. Vương doanh trưởng hồn nhiên không hề ý thức được, chính mình ký xuống tờ giấy này cũng giống như ký giấy bán mình chung thân, đem mình vĩnh viễn bán cho Trương Lam.
Rốt cục đã ký tên, hai cha con Trương Lam đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hiện tại càng thêm dễ làm. Tối hôm qua cha mẹ còn vì chuyện mình đề nghị xuất ra nhiều tiền như vậy mà đau lòng không thôi, nhưng chỉ một câu nói của Trương Lam đã ngăn chặn miệng của bọn họ:
- Không sao, cứ để cho bọn họ lấy, chỉ cần bọn dám lấy, chúng ta dám cấp. Lấy bao nhiêu tiền của chúng ta, phải làm cho chúng ta bấy nhiêu việc. Nếu như bọn hắn dám lấy tiền mà mặc kệ không làm còn muốn cắn ngược chúng ta, con sẽ khiến cho bọn họ chết rất khó coi!
Lời nói thật có khí phách, bao hàm lòng tự tin mãnh liệt.
Ký xong hợp đồng, ý thức được hiện đều là đồng bạn hợp tác, Vương doanh trưởng càng thêm nhiệt tình, khi xưng hô cũng bất tri bất giác sửa lại, nhớ tới lúc hai cha con đi tới đây vẫn là lái máy kéo tới, nhíu mày nói:
- Đúng rồi, lão đệ, chỗ chúng ta có một chiếc xe máy báo hỏng, để lại cũng không hữu dụng, nếu như chú cần thì để tôi gọi mấy chiến sĩ sửa lại một chút, chú lái về đi, sau này muốn đi công việc chạy tới lui cũng thêm thuận tiện!
Tam luân quân dụng chính là Trường Giang , còn được xưng là “Khóa Tử”, có thể ngồi được ba người, động lực mạnh mẽ hiếm thấy, năng lực đi ngoại ô việt dã xuất chúng, tốc độ cực nhanh, ai từng xem qua phim điện ảnh quân sự hoặc đối với trang bị quân sự có chút hiểu biết đều cũng không xa lạ, đây chính là loại xe máy được quân đội Trung Quốc trang bị nhiều nhất, được chia làm quân dụng, cảnh dụng vài loại, cho dù tới thế kỷ trong quân đội Trung Quốc vẫn được trang bị “Khóa Tử”, đủ thấy tính năng ưu việt thế nào.
- Làm vậy…được không?
Trương Tông Quân có chút do dự.
- Yên tâm đi, cứ như vậy, một chút nữa chú dùng Khóa Tử khác luyện tập một chút, tôi cho lũ tiểu tử bên ô tô liên sửa lại mô tơ xe, phỏng chừng tới chiều là xong rồi. Tôi làm cho chú một tờ giấy xác nhận kèm trong hợp đồng dán lên bảng thông báo để các chiến sĩ cao hứng một chút!
Vương doanh trưởng dự tính đem mọi chuyện đều báo cho các chiến sĩ, xem như che giấu sự thật mình được chiếm tiện nghi.
Rất giảo hoạt, trong lòng Trương Lam thầm mắng.
- Được, vậy cảm ơn Vương doanh trưởng!
Một khi đã như vậy Trương Tông Quân cũng không giả vờ dây dưa, có tiện nghi chiếm, không chiếm mới uổng phí. Dù sao chiếm cũng là chiếm, không lỗ vốn ai lại không chiếm đi? Hơn nữa nói tới bản thân mình còn cho bọn hắn chỗ tốt không ít.
Trương Tông Quân luyện tập lái xe trên sân rộng, không bao lâu chợt nghe được thanh âm như quỷ khóc lang hào của các chiến sĩ, hiển nhiên họ đều đã biết được nội dung bảng thông báo, cao hứng gào thét. Ngay lập tức càng thêm nhiệt tình với Trương Tông Quân, bổn sự ẩn giấu của mình cũng đem ra, không có biện pháp, người ta là thần tài nha!
Ăn cơm trưa, Trương Tông Quân tiếp tục trở lại thao trường luyện tập, làm mãi không biết mệt.
Buổi chiều, Khóa Tử được sửa xong, Vương doanh trưởng tự lái mang đến thao trường cho Trương Tông Quân. Trương Lam vừa nhìn, hắc, cừ thật, đây làm gì là xe bị hỏng đâu, quả thật có khác gì là mua xe mới. Vương doanh trưởng đắc ý khoe khoang với Trương Tông Quân:
- Kỳ thật cỗ xe này vẫn còn đang trong thời hạn phục vụ, vốn tôi đang dự tính tìm cái cớ lưu lại cho mình, hiện tại xem như tiện nghi cho lão đệ. Đám duy tu nghe được là đưa cho chú, hoàn toàn thay hết thứ tốt vào, đổi mới cả buji cùng bình xăng, cả động cơ cùng trục lẫn phuột xe đều hoàn toàn mới, cũng đã kiểm tra toàn bộ từ trong ra ngoài, ngay cả bánh xe cũng thay mới luôn. Nói thật, ngoại trừ màu sắc hơi cũ một chút, từ trong ra ngoài đều là đồ mới tinh, tính năng còn tốt hơn xe mới mua, lão đệ, chú cứ lấy mà chạy, tôi cam đoan chú chạy mười năm tám năm tuyệt không thành vấn đề. Làm tôi nhìn còn đỏ mắt, đám hỗn đản kia bình thường làm việc cũng không thấy dụng tâm như vậy!
- Mặt khác…
Vương doanh trưởng thần thần bí bí ghé sát tới, nhỏ giọng nói:
- Sau này nếu xe có gì hỏng hóc thì cứ đem tới đây mà sửa, không cần ra ngoài tiêu tiền uổng phí, xăng gì đó, cũng không tiết kiệm làm chi đâu.
Vô nghĩa, ngoại trừ chỗ ông ra những điểm sửa xe gần nhất đều nằm trong thành thị đi, ông đúng là biết cách làm người tốt!
Trương Lam tức giận nghĩ, nhưng chạy xe này thấy biển số phỏng chừng cũng không có người nào dám tra hỏi.
Tới ba giờ chiều, cha con Trương Lam dự định đi trở về, Vương doanh trưởng lập tức chỉ thị hai chiến sĩ, một người lái xe Jeep, một người lái Khóa Tử đưa hai cha con Trương Lam về nhà. Sau khi tới nhà hai binh sĩ sẽ lưu lại Khóa Tử, mở xe Jeep quay về quân doanh, về phần Trương Tông Quân, ủy khuất cho hắn tự mình lái máy kéo trở về. Mà Trương Lam thì không chút nghĩa khí nhảy lên xe Jeep chạy trước.
Dọc theo đường đi hai chiến sĩ đều thả chậm tốc độ, nhân nhượng chiếc máy kéo của Trương Tông Quân, vì thế trên đường liền xuất hiện một đầu máy kéo, một Khóa Tử cùng một xe Jeep tạo thành tổ hợp quái dị, hấp dẫn những ánh mắt của người trong thôn trang khi xe chạy ngang qua.
Trở lại trong thôn, hai vị chiến sĩ cùng Trương Tông Quân đem máy kéo trả lại trong thôn, nói gì cũng không chịu vào nhà Trương Lam nghỉ ngơi, hai người nhảy vội lên xe Jeep vọt nhanh như làn khói.
Về đến nhà, Dương Chi nhìn thấy hai cha con chỉ đi lên thị trấn một chuyến đã lái về chiếc xe máy, nhất thời cảm thấy hoảng sợ bất an, phải biết rằng cả trấn trên kể cả chính phủ thị trấn cùng ngân hàng cũng chỉ có hai chiếc Jeep, đồn công an cũng chỉ có một chiếc Khóa Tử mà thôi a!
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Chi sợ hãi chỉ vào xe máy hỏi:
- Không phải hai cha con ông trộm về đi? Nếu trộm về mau nhanh đi trả lại, nói chuyện đàng hoàng với người ta, hi vọng người ta sẽ không truy cứu mình!
Trương Lam tuôn đầy mồ hôi, nghĩ tới đâu rồi đây?
Trương Tông Quân vội vàng đem chuyện xảy ra trên thị trấn kể lại chi tiết từ đầu tới cuối, lại lấy ra giấy phép để chứng minh xe máy là do người ta tặng cho, không phải đi trộm về.
- Thật sự?
Dương Chi hoài nghi hỏi, dù sao chuyện này đúng là có chút ly kỳ. Bà quay đầu lại hỏi Trương Lam:
- Con trai, mẹ biết con ngoan nhất, nói cho mẹ, sự tình có đúng như lời ba ba con nói hay không?
- Thật sự!
Trương Lam thật khẳng định gật đầu, đương nhiên là rất khẳng định.
Mãi cho tới khi làm cơm chiều Dương Chi vẫn bị bánh nóng trên trời tạp xuống làm ngất núc ních, vẫn không dám tin tưởng hiện tại nhà của mình cũng có được một chiếc xe máy.
Đây chính là chuyện đại sự, mười dặm bát thôn chung quanh nhà ai có được ngày lành như thế này đâu, Dương Chi cảm thấy trên mặt mình vô cùng sáng rọi!
Ăn cơm tối xong, đã sáu giờ hơn, nhìn thời gian còn kịp, Trương Lam nói:
- Cha, chúng ta đi giao tiền hàng cho bọn họ đi?
Trương Lam trưng cầu ý kiến của lão gia tử.
- Ân, hẳn nên sớm đem trả lại cho người ta đi, hai người đi nhanh đi!
Trương Tông Quân còn chưa kịp nói chuyện, Dương Chi đã xen lời nói.
Trương Tông Quân có chút dở khóc dở cười:
- Tôi có nói không đi sao?
Đi trên đường đến vườn trái cây, Trương Lam nói với lão gia tử:
- Ba ba, khi đi tới vườn trái cây của Lý Minh Giang, khi con nói chuyện cha đừng ngắt lời con.
- Con lại đánh chủ ý quỷ quái gì nữa?
Trương Tông Quân thật ngạc nhiên, tự con trai bảo bối của mình lại muốn làm cái quỷ gì?
- Ai nha, ba ba cũng đừng có quản, dù sao đến lúc đó cha ở bên cạnh nghe thôi đừng nói chuyện là được, chẳng lẽ con còn hại chính nhà mình hay sao chứ?
Trương Lam đánh chết cũng không có ý định nhả ra.
- Vậy tùy ý con gây sức ép đi thôi!
Trương Tông Quân đối với đứa con trai này cũng hết cách, có một đứa con thiên tài cũng có tốt có xấu, chỗ tốt là mình tùy thời tùy chỗ đều có thể nghe được tiếng khen ngợi, thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của chính mình. Chỗ xấu là bản thân mình ở trên người đứa con trai này không hề có bất cứ cơ hội nào để hành sử quyền lợi của một vị phụ thân, điều này làm lòng hắn thật uể oải.
Hai người rất nhanh đi tới vườn trái cây, tuy rằng cây táo đã hái xong, nhưng trong vườn còn nuôi một đàn gà vịt dê linh tinh, trong nhà không có chỗ nên Lý Minh Giang vẫn phải ở lại nơi này trông nom.
- Bác ơi, chúng tôi đến rồi!
Trương Lam còn chưa tới đã hét to lên.
- Tiểu gia hỏa đến rồi sao.
Lý Minh Giang nghe tiếng cười a a từ trong nhà lấy ra mấy chiếc ghế nhỏ bày bên cạnh bàn đá:
- Mau ngồi mau ngồi đi!
Vừa nói vừa rót nước.
- Đại ca, anh đi gọi mấy vị đại ca kia tới đi, tôi đem tiền hàng tới đây!
Trương Tông Quân nói.
- Không cần phải gấp, dù sao cũng không khẩn trương mà!
Lý Minh Giang cười nói.