Luân Hồi

chương 12: chiêu binh mãi mã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Sao được chứ, nên trả sớm mới tốt, bằng không trong lòng tôi khó chịu.

- Được rồi, hai người ngồi đây uống nước, tôi đi gọi bọn họ.

Nói xong Lý Minh Giang gật gật đầu xoay người đi ra ngoài.

Không bao lâu, vài người cười nói đi tới, Trương Tông Quân lấy ra một gói thuốc lá, đặt lên trên bàn, xoay người đẩy mấy hòn đá bên cạnh làm ghế - ghế không đủ dùng.

- Mọi người mau ngồi đi!

Mọi người phân ra ngồi xuống, Trương Tông Quân đem mấy phong thư viết tên người đưa tới.

- Mọi người xem lại đi, nhìn xem có tính sai lầm gì không?

- Vậy sao được chứ…

- Còn không tin được ông anh sao?

Vài người ồn ào cười nói, trên tay cũng không chút khách khí tiếp lấy, mở ra phong thư cẩn thận đếm lại.

- Sao lại nhiều đến như vậy?

Lý Minh Giang đếm xong hỏi:

- Có phải đưa dư rồi không?

- Phải đó, hơi nhiều hơn một chút.

Mấy người khác đếm xong cũng gật đầu nói.

- Là có chuyện thế này, lần này sinh ý tạm được, giá cả rất thích hợp. Lại nói mọi người thật chiếu cố tôi, không thấy tiền lại đem hàng đưa cho huynh đệ, có lẽ về nhà đều bị lão bà oán giận đi?

Nói tới chỗ này mọi người chỉ cười, xem ra thật sự có chuyện như vậy.

- Mọi người tín nhiệm tôi như vậy, tôi cũng không thể làm chuyện có lỗi với mọi người. Dựa theo lời nói trước kia, nếu như bán thật tốt sẽ theo thương lượng tám phân một cân cấp cho mọi người, số tiền này cũng không nhiều lắm.

- Làm vậy thật ngại quá, giá cả so với trước kia thật tốt hơn nhiều.

Vài người nói xong, cũng hiểu được nguyên do. Ngược lại sôi nổi hỏi:

- Huynh đệ, tôi còn chút cây táo, vẫn là loại giống lần trước, anh còn muốn hay không?

- Cần chứ, cứ dựa theo giá cả lần này, vẫn là tám phân, mọi người có bao nhiêu tôi lấy bao nhiêu.

Trương Tông Quân sảng khoái đáp.

- Tôi phỏng chừng còn khoảng cân, cấp hết cho huynh đệ anh.

Cừ thật, vị nhân huynh này còn nhiều đến như thế, xem ra lần trước chỉ nhổ ra được chút ít nha!

- Tôi còn cân.

- Tôi còn cân…

- Tôi còn…

Mọi người sôi nổi đem số lượng cây táo mình còn báo ra, cừ thật, không nói không biết, vừa nói liền giật mình, tính toán xem một chút, thế nhưng đã đủ vạn cân, tấn, đủ hai xe tải.

- Các vị các vị…

Nhìn mọi người ầm ầm kêu, Trương Tông Quân đứng lên nói:

- Có một chuyện tôi phải nói trước với mọi người một chút.

- Ách?

Mọi người có chút há hốc mồm, chẳng lẽ là cần ép giá? Không phải vừa mới nói là tám phân tiền một cân sao, chẳng lẽ bật người lại muốn đổi ý hay sao?

- Là có chuyện thế này, lần này cũng phải thiếu tiền mọi người trước, chỉ có thể chờ trở về mới đem tiền trả cho mọi người!

Trương Tông Quân giải thích.

- Hô…

Mọi người thở phào một hơi, hung hăng khinh bỉ một chút. Dọa người ta nhảy dựng, còn tưởng rằng muốn ép giá nữa đây, làm người ta sợ tới trái tim nhỏ nhảy dựng bùm bùm. Sau này nói chuyện đừng ngưng lại kiểu đó được không, dọa người dễ dàng hù chết người!

- Không có việc gì, mọi người còn không tin được ông anh sao? Quay về trả tiền không sao cả!

Một vị trong đó la lớn.

- Đúng vậy đúng vậy…

- Bán cho ông anh tôi yên tâm…

Lại thêm một trận chít chít chóe chóe, Trương Lam cảm thấy thật đau đầu, đều nói hai người đàn bà dính vào là một ngàn con vịt, hiện tại bảy tám đàn ông cộng lại ước chừng là hai vạn con vịt, còn hơn đàn bà vô luận là số lượng hay chất lượng đều chỉ có hơn chứ không kém.

- Vậy thì tôi cảm ơn mọi người.

Trương Tông Quân giống như không hề bị ảnh hưởng.

- Còn có chuyện này, nếu như các vị còn có thân thích bạn bè có trồng hoa quả, có thể nói cho bọn họ biết, cũng dựa theo giá tiền này mua của họ, vẫn quy củ cũ, bán xong hàng trở về trả tiền!

Đám người này ai không có bà con bạn bè, vốn mọi người dự định đem chuyện mình bán hoa quả với giá tốt khoe khoang với người thân, hiện tại thấy Trương Tông Quân vẫn cần mua, vậy thì khoe khoang xong rồi còn có thể giúp bọn hắn một phen, có cơ hội nở mặt sao không lợi dụng đây chứ? Lòng hư vinh của mọi người bắt đầu quấy phá, cái đuôi nhỏ của ác ma Trương Lam lại bắt đầu không ngừng huy vũ.

- Nhà của anh vợ tôi còn có chút cây táo, phỏng chừng cũng được vạn cân…

- Nhà em trai tôi đại khái có khoảng cân lê vàng, anh muốn hay không?

- Nhà của cô em vợ tôi…

Mọi người lại ồn ào một trận, cuối cùng thống kê xong công tác thậm chí có tới vạn cân ( tấn) cây táo cùng vạn cân ( tấn) lê vàng, cần có năm xe tải mới chở hết. Trương Lam cao hứng ngây ngất, không nghĩ tới lại có được nhiều như vậy.

- Vậy đêm nay mọi người trở về chuẩn bị một chút đi, tranh thủ xế chiều mai có thể đưa lên xe.

Trương Tông Quân nói:

- Bà con bạn bè mọi người cũng có thể để họ tới hỗ trợ!

- Ha ha…

Mọi người nở nụ cười, hiểu thật rõ ý tứ của Trương Tông Quân, cảm thấy được chủ ý này rất không tồi. Đêm nay về nhà liền thông tri bọn hắn, trong lòng mọi người âm thầm nghĩ tới.

Cười đùa một trận, mọi người thỏa mãn cầm tiền của mình rời đi, phỏng chừng khi về nhà còn có thể thuận tiện mua vài cân thịt heo cấp lão bà cùng bọn nhỏ đỡ thèm, thật lâu không được ăn thịt, bọn nhỏ phỏng chừng thèm muốn chết.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Trương Lam quay đầu nhìn Lý Minh Giang nói:

- Bác, cha của cháu muốn thương lượng với bác chuyện này, nhưng ông ấy ngại ngùng khó mở miệng, nên để cho cháu nói với bác.

- Chuyện gì? Cha của tiểu tử ngươi ngại nói còn muốn thằng nhóc ngươi nói sao.

Lý Minh Giang sảng khoái cười cười.

- Có phải đang cần dùng tiền hay không, vậy cầm đi dùng trước đi, bác cũng không khẩn trương cần dùng tới đâu.

Nói xong đem tiền trong tay đưa qua.

- Không không không…

Trương Lam xua tay:

- Không phải chuyện tiền bạc, là cha của cháu muốn mời bác giúp cho một việc.

- Nga?

Lý Minh Giang vô cùng tò mò:

- Chuyện gì đây, nói thử xem, có khả năng giúp đỡ bác nhất định giúp.

- Là có chuyện như vậy.

Trương Lam giải thích:

- Bác cũng thấy đấy, từ giờ trở đi cha của cháu nhất định sẽ càng ngày càng bận rộn, đến lúc đó có thể cần thu hàng ở nhiều địa phương cùng một lúc, chỉ sợ một mình bận không làm nổi, nên cha của cháu muốn mời bác giúp đỡ. Khi ông ấy đi vắng bác giúp kiểm tra chất lượng, quản lý chú ý nguồn hàng vào, đừng để cho người khác cân thiếu của chúng ta. Có đôi khi có thể phải đi ra thôn ngoài hỗ trợ thu mua hoa quả, tổ chức nguồn cung cấp chẳng hạn. Cha cháu có nói bao ăn trưa, đưa đón sáng chiều, cứ cân sẽ trích cho bác một phần trăm, dựa theo hoa quả trên trấn mà tính toán, một ngày ít nhất cũng có thể tổ chức một xe tải. Như vậy ít nhất một tháng cũng có thể kiếm được bốn năm trăm đồng.

- Chuyện này sao, vậy thì dễ thôi, đến lúc đó vườn trái cây cứ giao cho bác gái của tiểu tử ngươi trông coi, dù sao bác cũng nhàn rỗi không việc gì, về phần tiền bạc coi như xong, anh em chúng ta nói chuyện tiền bạc làm gì chứ?

Lý Minh Giang nói.

- Vậy thì sao được!

Rất nhiều chuyện luôn là như vậy, nhất định phải nói rõ ngay từ đầu ngày sau mới không có chuyện tranh chấp, bằng không từ đầu không chịu nói, về sau xảy ra vấn đề càng phiền toái, lại nói ai làm việc không công cho người khác nha, giúp một hai ngày còn tạm được, quanh năm suốt tháng giúp sao? Không có ai là người ngu đi!

Trương Lam vốn có suy nghĩ đem vị nông dân xí nghiệp gia có chút thành tựu ở kiếp trước này buộc lên trên chiến xa của mình từ lâu.

- Tục ngữ nói anh em ruột cũng phải tính toán cho rõ ràng, lại nói cũng không thể để cho bác phải bỏ qua công việc trong nhà mình mà đi làm việc không công, đây là phần mà bác nên hưởng. Chỉ là hiện tại giá cả không quá lý tưởng, bằng không cha của cháu còn muốn cấp cho ngài nhiều hơn nữa đâu.

- Được rồi, nhưng số tiền đó hình như hơi nhiều, một năm như vậy không phải là tới mấy ngàn nguyên hay sao?

Lý Minh Giang có chút động tâm, đó chính là một số tiền lớn.

- Không nhiều lắm đâu, hơn nữa công việc thu mua hoa quả này một năm cũng làm có tám tháng, đâu có làm được nguyên cả năm.

- Vậy chúng ta chừng nào thì bắt đầu?

Lý Minh Giang có chút nóng lòng muốn thử, nếu như đã đáp ứng, hơn nữa nhìn vào tiền đồ có vẻ như rất có phát triển, như vậy cần phải làm nhanh chóng, dù sao đó đều là chuyện quan hệ tới ví tiền của chính mình.

Nhiều năm sau, ở trong một lần nhận phỏng vấn, Lý Minh Giang lúc đó đã trở thành ức vạn phú ông cùng người quản lý xí nghiệp nổi tiếng toàn cầu nghe phóng viên hỏi lúc trước vì sao lại chọn đi theo cự tử có ảnh hưởng cực lớn đối với kinh tế giới, tài chính giới, khoa học kỹ thuật giới cùng quân sự giới như Trương Lam, Lý Minh Giang khi nhắc tới chuyện cũ thì nước mắt lại tuôn ào ào:

- Lúc trước hắn bỏ ra mỗi tháng không tới nhân dân tệ đã đem tôi lừa tới tay a!

Sau khi tin tức truyền ra, dư luận toàn cầu liền ồ lên, vô số ông chủ xí nghiệp đều giậm chân đấm ngực gào khóc, hối hận tại sao mình lại không có được vận khí tốt như vậy? Cũng nhờ vậy càng bao phủ thêm cho Trương Lam một tầng sắc thái thần bí về thân phận.

- Từ ngày mốt, sau khi bọn họ hái xong táo thì nhờ bác đến hỗ trợ xem cân ký, ghi chép lại sổ sách đi!

Trương Lam nói.

- Được!

Lý Minh Giang gật đầu đáp ứng.

Trên đường về nhà, Trương Tông Quân hỏi Trương Lam:

- Con nghĩ thế nào lại đi tìm người phụ việc cho cha vậy?

- Con chỉ nghĩ tới tương lai phát triển, căn cứ theo tình huống hiện tại, một tháng sau cha sẽ bận rộn không làm nổi, thay vì tới lúc đó phải luống cuống tay chân tìm người đến giúp đỡ, còn không bằng hiện tại mình đi bồi dưỡng người, nhưng một người vẫn còn xa xa chưa đủ, chúng ta còn cần tìm thêm thật nhiều người. Phải lao tâm lẫn lao lực, mặc dù có chút bất công, nhưng chủ yếu vẫn là như vậy, chúng ta cần phải làm chính là tìm người lao lực cho mình!

Trương Lam chậm rãi nói, vẻ mặt nghiêm túc cùng tự tin, ánh mắt lóe sáng để lộ ra vẻ thành thục cùng cơ trí không tương xứng với tuổi tác, hoàn toàn không hề giống như một đứa bé chỉ mới gần hai tuổi.

- Ách…

Trương Tông Quân đối với những lời nói kỳ quái của con mình vốn đã hoàn toàn miễn dịch, cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Sự thật cũng đã chứng minh đứa con nói chuyện đều đúng, bất luận mình làm gì, thắng lợi cuối cùng đều thuộc về đứa con, một khi đã như vậy thì nghe theo nó đi thôi, tuy rằng làm vậy thật có chút thẹn thùng. Lúc này chính Trương Tông Quân cũng xem nhẹ sự thật con trai mình chỉ gần hai tuổi!

- Ba ba!

- Ân?

- Cha cảm thấy chúng ta còn cần thêm mấy người?

Trương Lam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.

- Để cha suy nghĩ…

Trương Tông Quân ôm Trương Lam chậm rãi đi tới, miệng lẩm bẩm, khoảng cách gần như vậy nhưng Trương Lam cũng không nghe được lão đầu tử đang lẩm bẩm chuyện gì.

- Ít nhất còn cần thêm ba người đi!

- Sao lại nói vậy?

Trương Lam hỏi.

- Dựa theo tính toán mỗi ngày chúng ta phải đi năm chiếc xe, vậy cần năm người, hiện tại có cha cùng Lý Minh Giang, đây không phải ít nhất cần tìm thêm năm người sao?

Trương Tông Quân đem toàn bộ ý nghĩ của mình nói ra.

Ân, đáp rất tốt, thật phù hợp thực tế, nhưng chỉ có thể xem như trung quy trung củ, chỉ thấy được điểm trước mắt mà thôi. Hắn làm đứa con thật có bao nhiêu vất vả đây, không những phải nghĩ cách kiếm tiền, còn phải lo lắng chuyện phát triển về sau, Trương Lam thật cảm thán.

- Hiện tại chúng ta cần bồi dưỡng ít nhất là mười người!

Trương Lam giơ lên cả hai chân, dùng điều này để tăng cường sức thuyết phục của mình, hồn nhiên không ý thức được câu nói này của mình đem cha mình sợ hãi ra sao.

- Sao lại cần nhiều đến như thế? Chúng ta làm nổi sao?

- Con tính cho cha nghe một chút, cứ dựa theo mỗi ngày đi ra năm xe hoa quả, ít nhất cần năm người, mỗi ngày còn phải có người đi theo xe đúng không? Ân, theo quy mô vận chuyển càng lúc càng lớn của chúng ta, không chỉ có khả năng vận chuyển tới Tế Nam mà thôi, thị trường trong tỉnh, thị trường ngoài tỉnh cũng phải đi phát triển đi, những việc này có cần thêm người hay không? Đến lúc đó việc vận chuyển phải giải quyết như thế nào? Đó cũng là một vấn đề. Hơn nữa cho tới lúc đó nhiều người cùng xe làm sao điều phối cha có nghĩ tới không? Lỡ như người nhiều cùng những chuyến xe lại bị người lợi dụng bỏ túi riêng hoặc phá rối thì cha dự tính xử lý như thế nào?

- A?

Nghe Trương Lam không ngừng đặt câu hỏi, miệng Trương Tông Quân càng lúc càng lớn, nhịn không được tuôn ra một câu nói tục:

- Mẹ nó, con làm sao nghĩ ra chuyện này đây?

Thật sự là gặp quỷ đi, thiên tài cũng nên có hạn độ có được hay không? Chẳng lẽ thiên tài khi sinh ra đều biết nhiều chuyện đến như vậy hay sao chứ?

- Cha không cần nghĩ làm sao con nghĩ ra chuyện này!

Trương Lam nhanh chóng qua loa cho qua việc, âm thầm cảnh giác hôm nay hình như mình đùa có điểm lớn, sau này nhất định phải chú ý, không thể làm quá rõ ràng.

- Cha có nghĩ được không?

- Không có!

Trương Tông Quân thành thật gật đầu, lập tức hỏi:

- Con có biện pháp?

- Dạ, đó là đương nhiên!

Trương Lam trâng tráo gật đầu nói:

- Nhưng việc này cần làm từng bước một, hiện tại việc cần giải quyết nhất là làm sao giải quyết việc phân phối nhân viên cùng sổ sách chi thu cho năm xe hoa quả mà không làm lỗi!

- Vậy phải làm gì?

Trương Tông Quân thật khiêm tốn hướng con mình thỉnh giáo, không thèm lưu ý chuyện mình mới là lão tử.

- Đầu tiên, cha hẳn phải minh xác khẳng định chính vị trí của mình, cũng chính là xác định rõ vị trí. Cha nên làm gì?

Trương Lam điểm ra vấn đề trọng yếu nhất.

Trương Tông Quân thật mê mang:

- Cha? Cha không phải là thu mua hoa quả rồi đi bán hoa quả sao?

- Bị cha đánh bại rồi!

Trương Lam thở dài, đúng là lão gia tử còn chưa chuyển được đầu óc nha.

- Tuy rằng cha nói không sai, nhưng con biết cha nghĩ tuyệt đối không phải đáp án mà con nghĩ ra. Sau này chúng ta còn cần phát triển, cha không thể việc gì cũng đòi chạy ở phía trước, chuyện cha cần làm chính là làm người cầm đầu!

- Người cầm đầu?

- Phải rồi!

Trương Lam giải thích:

- Theo quy mô buôn bán của chúng ta càng lúc càng lớn, cha sẽ không có tinh lực chạy trước mà làm, hơn nữa cũng tuyệt đối không có khả năng luôn đi ở phía trước. Chuyện cha cần làm là phải trù tính chung về tư nguyên cùng tin tức, làm ra an bài hợp lý nhất!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio