Đúng như lịch đã được lên sẵn đến bảy giờ tối ngày hôm sau anh và Kiều Lệ Yến cũng có hẹn ăn tối.
Về vấn đề này thì cô cũng nắm rõ qua cậu thư kí mới của anh.
Cậu ta cũng khá nhanh tay chỉ cần lên xong lịch trình của anh liền gửi qua cho cô trước khi anh được biết, hơn nữa còn chủ động kiểm soát anh giúp cô.
Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình này cô cũng không ngần ngại mà nhận lấy.
Vậy nên địa điểm nhà hàng và thời gian ra món như nào cô cũng được người thư kí kia thông báo lại.
Đúng như dự kiến Ly Dân Vy cũng đi theo anh đến buổi hẹn ngày hôm đó, ả ta vẫn mặc đồ thư kí như bình thương nhưng lại có vẻ năng nổ hơn khi sẵn sàng giúp anh cầm đồ hay lên món.
Một buổi đêm náo nhiệt nơi nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố.
Cô đường đường chính chính đi vào bên trong lập tức đến phòng chứa camera dễ dàng mua chuộc nhân viên ở đó.
Căn phòng của anh là căn phòng vip nên đương nhiên không có camera theo sát nhưng những căn phòng bên cạnh thì có.
- Chủ tịch để em đi lên món cho hai người.
Nhìn lên đồng hồ đã sắp đến giờ mang món lên Ly Dân Vy liền lập tức hành động.
Ả đi ngoài rồi đứng đợi trước hành lang để chờ xe đưa đồ đi ngang qua.
Rất nhanh hai món khai vị cùng chai ruợu vang đã nằm trong tay Ly Dân Vy, ả quan sát một chút rồi nhanh chóng đẩy xe đồ ăn đến một góc khuất để thực hiện việc bỏ thuốc vào rượu.
Nhận thấy cô ta đã bắt đầu hành động Duệ Y liền để lại một người trong bang Warriors đứng canh camera rồi đi lên lầu hai nơi anh đang chuẩn bị dùng bữa với Kiều Lệ Yến.
Trong trang phục là váy bó tôn dáng cùng đôi guốc cao kiêu kỳ, mái tóc bồng bềnh gợn sóng cùng hương nước hoa nhè nhẹ cô mở cửa trực tiếp bước vào bên trong căn phòng mà anh đang ngồi.
- Sao vào mà không gõ cửa vậy hả?
Kiều Lệ Yến nghe thấy tiếng mở cửa liền gắt gỏng lên tiếng.
Vì ả ngồi quay lưng lại với cửa nên cũng không biết được rằng người đang đứng phía sau ả là ai.
- Thành thật xin lỗi Kiều tiểu thư, là do Duệ Y vô lễ rồi.
Cầm lấy túi xách đeo lên vai cô bước vào bên trong rồi đi thẳng đến chỗ của anh.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ả giật mình quay lên nhìn.
Trong ánh mắt có vẻ sững sờ dường như không thể đoán được rằng cô sẽ xuất hiện ở đây.
Anh nghe thấy giọng cô cũng nhanh chóng quay sang nhìn, vẻ mặt ngạc nhiên không kém gì Kiều Lệ Yến.
- Sao em lại ở đây? Chẳng phải em đang ở Giản gia giải quyết công việc sao?
Cô đi đến bên cạnh anh rồi chọn một chiếc ghế gần đó ngồi xuống.
Đặt chiếc ví sang trọng lên bàn cô vắt chéo chân ngồi bên cạnh nhìn sang Kiều Lệ Yến.
- Em không thể đến dùng bữa cùng anh sao?
Cô trả lời anh nhưng ánh mắt vẫn nhìn qua Kiều Lệ Yến như một sự thách thức.
Cô ả dường như cũng cảm nhận được điều gì đó bất ổn nhưng đã đến rồi cũng không còn được đường lui nữa.
Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng trong lòng cũng có một chút hạnh phúc khi nhìn thấy cô có mặt ở đây.
Trong suy nghĩ liền nhận định rằng cô nhất định là đang ghen nên mới đến đây để giữ anh.
Khoé môi cong lên vẽ nét cười, Sở Chính Kì không quên ngồi sát lại gần cô một chút rồi trả lời.
- Đương nhiên là được rồi.
Bàn đồ ăn nhanh chóng được mang vào cùng với chai rượu có thuốc đã được pha sẵn.
Vừa nhìn thấy cô đang ngồi bên cạnh anh Ly Dân Vy cũng giật mình đứng đơ người nhìn cô một lúc rồi mới gượng gạo mang đồ ăn cùng rượu tới bàn sau đó đặt xuống trước mặt anh.
Ánh mắt cô vẫn theo dõi từng nhất cử nhất động của Ly Dân Vy khiến cô ta không dám thở mạnh cơ thể lại trong trạng thái căng thẳng hơn bao giờ hết.
Bởi lẽ chuyện cô xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm ngoài dự tính của ả và Kiều Lệ Yến.
Ly Dân Vy không ngừng liếc qua liếc lại thể hiện sự căng thẳng đang lan tràn trong tâm trí cùng hành động.
Cô vẫn bình thản vắt chéo chân rồi nhẹ nhàng lấy son trong túi ra để dặm lại.
- Son nhoè rồi này.
Anh đứng dậy đi đến trước mặt cô lập tức che đi cả người cô cũng che khuất tầm nhìn của Kiều Lệ Yến.
Thân thể nhẹ nhàng cúi xuống, bàn tay đưa lên như thể đang lau đi vết son nhoè giúp cô nhưng thực chất là thừa cơ hội vội vàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Cô bị hôn bất ngờ không khỏi ngạc nhiên nhưng nụ hôn của anh quá nhanh khiến cô nhất thời chưa kịp cảm nhận đã phải rời xa hơi ấm nóng của anh.
Anh nhìn cô dường như cưỡng hôn thành công khiến tâm trạng anh vui lên rất nhiều.
Sở Chính Kì mỉm cười gian xảo rồi quay ra nói với Kiều Lệ Yến.
- Xin phép tiểu thư Kiều tôi vào nhà vệ sinh một chút.
Nói rồi anh đi qua cô không quên để lại một ánh nhìn rồi mới mở cửa đi ra ngoài để lại cô và Kiều Lệ Yến ở cùng một phòng.
Tuy rằng ngồi một mình với hai con rắn độc rất nguy hiểm nhưng bên ngoài có vệ sĩ riêng của Warriors cô cũng an tâm hơn phần nào.
- Hình như dạo này phu nhân được Sở thiếu để mắt tới rồi nhỉ?
Trong câu nói của Kiều Lệ Yến cũng chứa một hàm ý nhất định như đang mỉa mai cô.
Cô rất nhanh lấy lại vẻ tự nhiên rồi tô lại màu son đỏ sau đó cất thỏi son ưa thích vào bên trong túi xách.
Đã rất lâu rồi cô không đánh màu son này, từ khi mang thai chăng? Màu son đỏ quyền lực, được trang điểm và ăn diện những bộ đồ mình thích, vốn dĩ cô có thể bỏ hết tất cả những thứ được coi là quan trọng nhất với người con gái ở độ tuổi hai mươi ba chỉ cần đó là con cô.
- Cảm ơn Kiều tiểu thư đã quan tâm, dạo này đúng thật là quan hệ vợ chồng tôi có tốt lên một chút.
Đây là đang cố ý soi mói cô sao? Có lẽ vì anh quan tâm cô hơn trước cũng đã để cô vào mắt nên người phụ nữ này có chút không can tâm.
Càng rõ hơn là trên gương mặt kia đã có sự đố kị xen lẫn với một chút ghen ghét cô.
- Sở thiếu là người tính tình khó đoán, sợ rằng mai đây thiếu gia lại quên đi sự tồn tại của phu nhân mất.
Cô ả mỉm cười nhìn cô rồi buông lời nhắc nhở nhưng thực chất lại là muốn công kích.
Cô ta vẫn tin rằng anh chỉ là đang chơi đùa cùng cô sau những năm tháng không có phụ nữ ở bên, và trong thâm tâm ả vẫn một mực tin rằng không sớm thì muộn ả cũng sẽ có được anh.
- Vậy Kiều tiểu thư thử nói xem vết son trên môi Sở thiếu là của ai? Dấu hôn trên cổ Sở thiếu là người nào để lại đây?
Cô ung dung dựa lưng ra sau ghế rồi nhìn ả không một lần chớp mắt.
Chính thất ngồi đây còn phải sợ con tiểu tam như ả ta sao? Một khi đã nắm được người đàn ông này trong tay thì cô tự tin rằng có thể trói buộc anh ở bên cạnh mãi mãi.
Câu nói của cô dường như đã đả động đến ả.
Ai cũng biết rằng trước nay anh không gần nữ sắc nên chỉ cần những dấu vết nhỏ như vậy cũng đủ để trở thành một điều ghen tị với tất cả những người con gái đang ngày đêm mong nhớ anh.
Ả tức đến tím mặt nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để không mất kiểm soát.
- Lỡ đâu là do Sở thiếu ham vui, lại cùng người phụ nữ khác qua đêm không để phu nhân biết thì sao?
Ả cũng vắt chéo chân rồi thản nhiên trả lời cô.
Sự thật là trước đây anh chán ghét cô còn chẳng muốn nhìn mặt bây giờ lại quan tâm cô như vậy có lẽ nhất thời ả cũng không thích ứng kịp.
- Vậy sao?