Dương Tuân Phong hôn lên mi mắt nhắm hờ của Tiết Kha, phải nói bao nhiêu lời mới có thể khiến anh trút hết những nỗi nhớ trong lòng đây. Yêu thương, trân trọng trong từng hành động, anh nắm lấy tay cô ngọt ngào hôn nhẹ lên.
- Lâm Tiết Kha, em sao lại xinh đẹp như vậy.
- Còn phải nói sao? Em từng là hot girl của trường đấy. Lúc trước còn được rất nhiều người chú ý tới.
- Vậy xem ra Dương Tuân Phong anh là kẻ mù, không nhìn thấy tiên nữ trước mặt.
- Haha, cũng có thể.
Dương Tuân Phong hơi khẽ cười, ánh mắt nuông chiều nhìn cô. Hơi thở anh nặng nề, trực thẳng nóng ran một bên cổ của Tiết Kha. Hơi cúi xuống, anh thu mình hôn lên từng chút một nơi hõm cổ đầy mùi hương ngọt.
- Anh sẽ không kìm lòng được mất… anh nhớ em…
Advertisement
- Tuân Phong, anh là tên vô lại sao? Mới ngày đầu xem mắt đã muốn em.
- Là do đối tượng xem mắt của anh quá cuốn hút.
Lâm Tiết Kha hơi khẽ cười, vươn tay choàng qua cổ anh. Đôi mắt trong veo đưa lên nhìn anh trong sự ngây ngô, Tuân Phong hơi cười cúi người áp môi lên môi cô, cuốn cô vào nụ hôn cuồng nhiệt của tình yêu.
Bàn tay anh đã chẳng chịu yên phận, lần mò xuống dưới vuốt v cặp đùi non mềm. Da thịt cô mát rượi nhưng lại không khiến anh hạ hỏa, ngọn lửa tình dc cứ mỗi lúc bùng lên một cách mạnh mẽ.
Advertisement
- Tiết Kha, anh cần phải xin lỗi ba em rồi.
- Hửm?
- Bởi vì anh không còn muốn làm người tử tế nữa!
Dứt câu nói, Tuân Phong đứng dậy lột bỏ đi chiếc áo sơ mi của mình, dứt khoát ném xuống sàn nhà. Tiết Kha hơi xấu hổ nên khuôn mặt đã đỏ bừng lên không ít. Cô hiển nhiên biết tình thế bây giờ là gì nhưng mà sao cứ ngượng ngùng không thể đối mặt.
- Tuân Phong… anh nhanh quá rồi… em không quen…
- Em không quen việc gì? Là giường gối không phù hợp hay thân hình của anh không đủ cuốn hút?
- Không phải… tại vì em…
Anh hơi khẽ cười nắm lấy tay cô, những nụ hôn ướt át lại bắt đầu rơi xuống hai bên cổ. Nhưng lần này anh đã bắt đầu di chuyển, nơi gò bồng mềm mịn đang chờ anh, khiến anh không còn đủ kiên nhẫn mà bắt đầu hôn lên đấy. Tay anh vươn ra, kéo khóa chiếc váy xuống, để lộ nơi to lớn trong chiếc áo ngực màu đen huyền bí. Tiết Kha đưa tay che chắn đi cơ thể, chớp mắt vài cái đã long lanh nước mắt.
- Tuân Phong… em sợ…
- Anh làm em sợ sao?
- Ừm…
Tuân Phong hít lên một hơi thật sâu, anh tự cảm thấy bản thân đường đột. Cả hai xa cách nhau lâu như vậy, những lời yêu thương còn chưa nói đủ anh đã vội vàng kéo cô tới chuyện này.
- Anh xin lỗi, làm em sợ rồi.
Tuân Phong chống tay muốn ngồi dậy nhưng lại bị Tiết Kha nắm chặt tay, cô lắc nhẹ đầu không muốn anh rời đi. Đôi mắt kia long lanh tựa như thỏ con yếu đuối, cô hơi khẽ lắc đầu.
- Không phải là muốn anh rời đi… mà là muốn anh nhẹ nhàng…
- Lâm Tiết Kha, em chính là đang quyến rũ anh.
- Em không có… nhưng mà, anh phải hứa với em một chuyện.
Bỗng dưng giọng cô lại nghiêm túc kì lạ, không còn chút ngây ngô như lúc đầu, ánh mắt cũng vô cùng cương quyết. Dương Tuân Phong không hiểu sao cứ thấy cô như vậy là biết ngay cô lại giở thói trẻ con. Nhìn cô một chút, anh khẽ gật đầu.
- Em nói xem.
- Chuyện này là em nghiêm túc nha… nếu như em lỡ có bầu, anh phải chịu trách nhiệm với con.
Coi vẻ mặt bà cụ non của cô kìa, Tuân Phong chỉ còn biết tủm tỉm cười không thôi. Cô đáng yêu như vậy là muốn anh phải như thế nào đây.
- Chỉ với con thôi sao?
- Đúng vậy, em tự lo cho em được. Còn con là của cả hai cơ mà.
- Đồ ngốc, nếu như em có bầu… anh sẽ…
- Anh sẽ? Sao anh lại ngập ngừng chứ?
- Hừm… anh sẽ cao chạy xa bay, mãi mãi không quay đầu.
Lâm Tiết Kha đen mặt muốn đá anh một phát cho anh bay xuống giường. Dương Tuân Phong hơi khẽ cười, anh cúi xuống hôn phớt lên môi cô.
- Đừng nghĩ lung tung nữa, anh sẽ cưới em. Sẽ là chồng của em và là ba của con em.
- Là anh nói.
- Ừm.
Bàn tay anh bây giờ không thể chậm chạp hơn nữa, anh nhanh chóng lột phăng đi bộ váy trên người cô. Ngay cả chiếc quần tây âu trên người mình anh cũng không còn màng tới mà cho nó bay xuống sàn nhà.
Những nụ hôn ngọt ngào rơi rớt xuống cơ thể mềm mại, anh tham lam hôn lên tất cả những gì cô có, bàn tay to lớn vươn ra xa nắn cặp hồng đào. Là lần đầu trải nghiệm những sự đụng chạm mờ ám này, Tiết Kha khó khăn thở vươn tay đặt lên vai anh.
- Tuân Phong… ưm…
Tay anh lần xuống nơi nữ tính, chạm một cái đã cảm nhận sự ướt át. Cô gái nhỏ của anh xem ra rất nhạy cảm, anh thích thú đưa đôi mắt nguy hiểm lên nhìn cô. Bị đụng chạm nơi ấy, Lâm Tiết Kha hơi chút rụt rè. Những nơi như này, cô chưa từng để ai nhìn qua, lần này còn bị cả đụng chạm nên khiến cô hơi run người.
- Tuân Phong… anh đừng đụng vào đó… kì lắm…
- Bảo bối ngoan… em rất xinh đẹp.
Dương Tuân Phong không thể kìm chế nữa, anh bắt đầu xâm nhập và khám phá nơi bị ẩn ấy. Chính thức biến Lâm Tiết Kha thành người con gái của riêng anh. Bị xâm nhập, Tiết Kha đau đớn cào lên lưng anh một đường rõ dài, cô nức nở liên tục.
- Tuân Phong… đau quá…
- Ngoan, thả lỏng đi em…
- Nhưng mà em đau… anh rút ra đi…
- Tiểu Kha, bây giờ không thể nữa đâu, em thả lỏng nếu không sẽ chết anh mất…
Lâm Tiết Kha dần thả lỏng cơ thể, Tuân Phong cũng vì thế mà xâm nhập thành công vào nơi ấm áp. Từng chuyển động một đều rất nhẹ nhàng vì sợ sẽ làm đau cô, có thể nói anh ân cần từng chút một, cố gắng không để cô sợ hãi vì quan hệ.
Cơn đau qua đi là lúc những trận khái cảm ùa về. Tiết Kha ưỡn người từng nhịp, mồ hôi đổ xuống người theo bầu không khí nóng hổi.
- Ưm… Phong…
Từng đụng chạm một đều khiến cả hai thỏa mãn. Tình yêu của họ đã bị chôn vùi quá lâu, đến khi gặp lại chỉ như hai ngọn lửa muốn thiêu đốt đối phương trong từng cử động.